Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 4456

Hắn cau mày, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn nói: “Nàng ngất đi thì liên quan gì đến ta, ta là bác sĩ hay cảnh sát? Ngươi nói với ta, ta có thể cách không khí làm nàng tỉnh lại được sao?” Kiều Nhược Tình đã gây cho hắn một đống phiền phức, khiến hắn hơn nửa tháng qua ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, ngủ không yên giấc. Người đại diện của Diệu Tinh còn gọi điện thoại báo cho hắn biết Kiều Nhược Tình đã ngất xỉu ngay trước cửa công ty. Trương Dương mà giữ được bình tĩnh mới là chuyện lạ! Hắn cố nén cơn giận: “Nàng ngất thì gọi xe cứu thương, tranh thủ thời gian đưa đi đi, đừng có nằm ở cửa công ty, ngươi không chê xúi quẩy thì ta còn thấy bẩn đấy.” “Vâng, ta hiểu rồi.” Ngải Tư Lợi ý thức được cú điện thoại này của mình vô cùng ngu xuẩn, liền vội vàng cúp máy. Trương Dương nghe thấy đầu dây bên kia báo bận, bèn lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho mấy người bạn xã hội đen mà mình quen biết, nhờ đối phương giúp đỡ dò la chuyện của Kiều Nhược Tình trước khi gia nhập Diệu Tinh...... Sau khi làm xong tất cả những việc này. Trương Dương mới quay người trở lại phòng bài. Tần Tứ và Bạc Cảnh Hành vẫn đang đánh bài, ánh mắt Trương Dương đảo một vòng nhưng không tìm thấy người mình muốn tìm. Hắn liền đi tới sau lưng Tần Tứ, vỗ vỗ vai Tần Tứ, hạ giọng hỏi: “Tần thiếu, Vọng gia đâu rồi?” Tần Tứ miệng đang ngậm điếu thuốc, vừa bốc được một lá bài tốt, nghe tiếng thì quay đầu lại nhìn hắn, phát hiện là hắn thì ngược lại không có vẻ tức giận. Hắn nói với giọng bình thản: “Vừa nhận điện thoại của Diệp lão, hắn về trước rồi.” “À.” Trương Dương nheo mắt, có chút sợ hãi: “Diệp Lão không phải là vì...” “Chờ chút, lá này ta ăn.” Sự chú ý của Tần Tứ vẫn còn dồn vào ván bài, hắn cười hì hì lấy đi lá bài cửu mà Bạc Cảnh Hành vừa đánh ra, rồi lại đánh ra một lá khác, lúc này mới có thời gian để ý đến lời Trương Dương: “Ngươi vừa nói gì thế?” Trương Dương không dám làm ảnh hưởng hắn chơi bài, lúc này quả thực là tâm thần bất an: “... Ta nói là Diệp Lão gọi Vọng gia về, sẽ không phải là có liên quan đến chuyện của tiểu thiếu gia đấy chứ?” Tần Tứ rút một lá bài rồi đánh ra, nghe hắn nói vậy, dứt khoát gác tay lên thành ghế, ngồi nghiêng người, nhướng mắt nhìn hắn với vẻ như cười như không. Trương Dương trong lòng không yên, liền im miệng không nói nữa. Tần Tứ thấy mặt hắn sợ đến trắng bệch cả ra, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, Diệp Lão sẽ không vì chút chuyện cỏn con này của ngươi mà gọi Vọng gia về đâu.” “Ta đoán là có liên quan đến chuyện của Độc Lập Châu, tóm lại không phải là mấy chuyện vặt vãnh của tiểu minh tinh trong cái công ty nhỏ nhà ngươi.” Nét mặt hắn lộ rõ ý “Cũng chỉ có ngươi mới xem mấy chuyện vặt của tiểu nghệ sĩ là quan trọng”, Trương Dương lúc này mới thở phào một hơi thật mạnh. Trương Dương trong lòng rất rõ ràng giới hạn của đám kinh thị thái tử gia này nằm ở đâu, hắn là người thông minh, biết mình không đủ tư cách tham dự vào, nên dứt khoát dẹp luôn cả lòng hiếu kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận