Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1258

Chương 1258: Đừng hỏi, hỏi chính là Niệm tỷ số một
Có người chú ý tới phản ứng không thích hợp của hắn, nhịn không được vỗ vai hắn gọi: “Giảng viên Á Lịch Sơn, ngài sao vậy?”
Người đàn ông lại như giật nảy mình, phản ứng rất mạnh, sắc mặt trắng bệch, miệng lẩm bẩm: “Là nàng? Không thể nào.”
“?”
Những người khác không rõ nội tình nhìn hắn.
Á Lịch Sơn không nhìn một ai, chỉ nhìn chằm chằm vào hướng Kiều Niệm đi vào, thất thần rất lâu.
Hắn dường như nhìn thấy sun.
Cũng không thể nào đâu nhỉ?
Vị đại lão đã được phong thần trong lĩnh vực hacker kia sao lại tham gia loại thi đấu này???
Nhất định là hắn hoa mắt!
*
Cuộc thi kết thúc đúng mười hai giờ, Kiều Niệm là người đầu tiên đi ra. Sau khi ra ngoài, nàng đến chỗ kiểm tra an ninh lấy lại điện thoại di động của mình, nhìn thấy tin nhắn Giản Cấm gửi tới, liền chào Đỗ Minh Uy và những người khác một tiếng rồi đi trước.
Nàng rời đi, Đỗ Minh Uy và mọi người cũng không dám đi.
Từng người vừa căng thẳng vừa kích thích chờ đợi kết quả cuối cùng được công bố.
Dưới chân Đỗ Minh Uy vương vãi đầy tàn thuốc, hắn đã chờ năm phút đồng hồ, kết quả vẫn chưa được cập nhật, hắn lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng dụi tắt bằng tay, mi tâm giật giật, thấp giọng hỏi vị lão sư bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao kết quả vẫn chưa có?”
Lão sư kia cũng lắc đầu với vẻ mặt mờ mịt: “Không biết. Lẽ ra kết quả phải có rồi chứ!”
Vừa dứt lời.
Có người căng thẳng hô lên một tiếng: “Cập nhật rồi!”
Đỗ Minh Uy căng thẳng ngẩng đầu, lúc đầu không dám nhìn, hít sâu một hơi, mới lấy hết dũng khí nhìn về phía màn hình.
NO.1, Kiều Niệm, Z quốc, khoa Trung y Đại học Thanh Đại!
Hàng thứ nhất chữ Khải màu đỏ ghi chú thành tích bảng C, còn chu đáo dùng ngoại văn dịch lại một lần, viết rõ ràng.
NO.1, QIAONIAN, Z quốc!
Kiều Niệm, Z quốc, thứ nhất!
Đỗ Minh Uy gần như không dám tin vào bảng xếp hạng mà mắt mình nhìn thấy, đầu óc hắn trống rỗng mất một lúc lâu, không thể suy nghĩ gì. Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào kết quả đang chạy trên màn hình, giọng nói bồng bềnh hỏi người bên cạnh: “Ta hình như thấy Kiều Niệm giành được hạng nhất bảng C.”
“Giáo sư Đỗ, tự tin lên chút, bỏ chữ ‘hình như’ đi!” Lão sư kia kích động đến giọng nói cũng run lên: “Kiều Niệm giành được hạng nhất bảng C, chúng ta vào được vòng chung kết tổng năm nay rồi!”
Thứ nhất!
Thật sự là thứ nhất!
Đỗ Minh Uy hít sâu một hơi, dùng sức dụi dụi mắt, lại xác nhận một lần nữa.
Chữ trên màn hình vẫn còn đang chạy.
Nhưng dù nhìn thế nào, người treo cao ở hạng nhất kia đều là cái tên quen thuộc của bọn họ.
NO.1, Kiều Niệm, Z quốc!
Đỗ Minh Uy kích động nắm chặt nắm đấm, khóe mắt hoàn toàn đỏ hoe, lập tức nói với mấy vị lão sư đang hưng phấn hô lớn: “Ta đi gọi điện thoại cho Hiệu trưởng Lương, báo cho hắn tin tốt này.”
Bản thân hắn cũng vui tới mức đi đường gần như không tìm thấy phương hướng, lượn một vòng mới ra khỏi tòa nhà nghệ thuật, tìm một chỗ yên tĩnh để gọi điện thoại.
*
Kinh thị, Diệp gia.
Lương Tùng Lâm vẫn đang uống trà cùng Diệp Lão, nhìn lão gia tử tinh thần quắc thước đang nhàn nhã tỉa cành hoa trước mặt mình, hắn uống cạn cả bình trà, cuối cùng nhịn không được nói chuyện với Diệp Mậu Sơn.
“Diệp Lão, hôm nay ngài tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì ạ?”
Diệp Mậu Sơn liếc hắn một cái, chậm rãi đặt cái kéo trong tay xuống, tháo bao tay sợi gai ra, đặt lên giàn hoa, tỏ ra đặc biệt bình thản: “Không có việc gì cả. Chỉ là gọi ngươi tới xem chậu quân tử lan này của ta nở thế nào thôi.”
Lương Tùng Lâm: ......
Diệp Mậu Sơn quay về, bưng chén trà trước mặt mình lên, vô cùng thảnh thơi uống một ngụm, đặt chén xuống, lại liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên đang nóng lòng như lửa đốt, dường như không nhìn ra Lương Tùng Lâm trong lòng đang có chuyện, cười ha hả hỏi: “Chậu quân tử lan này của ta nở thế nào?”
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận