Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1337

Chương 1337: Ngươi dự định bàn giao thế nào
Giang Tông Nam trước kia ở trước mắt người trẻ tuổi này, lớn nhỏ cũng coi là một bậc trưởng bối, Diệp Vọng Xuyên đã từng cho hắn đủ mặt mũi.
Hắn trước kia ở trước mặt Diệp Vọng Xuyên tự tại bao nhiêu, thì giờ phút này lại khó xử bấy nhiêu.
Giang Tông Nam hít sâu một hơi, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt không mấy sáng sủa, vừa xấu hổ vừa nói: “... Là ta không dạy dỗ tốt con cái, ta cũng có lỗi. Bên phía Niệm Niệm... ta sẽ nói lời xin lỗi với nàng. Chỉ là chuyện này chưa hẳn đã liên quan đến Tiêm Nhu, Chu Gia lúc trước có gọi điện thoại cho ta, nghe giọng điệu của hắn, Tiêm Nhu dường như không biết chuyện, nàng cũng là sau đó mới biết Chu Nguyên Hạo tìm người trộm U cuộn dùng để dự thi của Niệm Niệm......” Người đàn ông trẻ tuổi dựa nghiêng trên ghế sô pha không có phản ứng gì, chỉ giơ tay, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi lại đặt xuống.
Động tác uống trà được hắn thực hiện tựa như quý công tử thời xưa, trong sự mượt mà như nước chảy mây trôi lại lộ ra vẻ cao ngạo ưu nhã.
Hắn không lên tiếng bày tỏ thái độ.
Ngồi một bên, Tần Tứ lại không nhịn được, nhíu mày, lạnh lùng chế giễu: “Giang Tổng dự định bàn giao thế nào đây?” Giang Tông Nam trầm mặc một lát.
Hắn biết chuyện này Giang Tiêm Nhu ít nhiều cũng có lỗi, nếu không phải Giang Tiêm Nhu ở bên ngoài tỏ thái độ thù địch với Kiều Niệm.
Thì Chu Nguyên Hạo cũng sẽ không tìm người đi trộm U cuộn.
Hắn không do dự nữa, khẽ nói: “Nếu như chuyện này có liên quan đến Tiêm Nhu, ta sẽ bảo nàng xin lỗi Niệm Niệm.” “Chỉ là nói xin lỗi?” Tần Tứ cười một tiếng, dựa nhẹ vào ghế sô pha, hai tay duỗi ra đặt lên hai bên thành ghế, vẻ mặt rất giễu cợt: “Cách bàn giao của Giang Tổng có phải là quá đơn giản rồi không?” Giang Nghiêu suýt chút nữa không nhịn được, muốn hỏi lại một câu: ngươi muốn thế nào.
Hắn còn chưa kịp làm vậy, đã bị Giang Tông Nam giữ chặt cánh tay, ra hiệu bảo hắn đừng nói chuyện.
Giang Tông Nam phảng phất như già đi mười tuổi, khoé mắt có thể thấy rõ những nếp nhăn hằn sâu. Khí chất của hắn tương đối tốt, trầm ổn và đĩnh đạc hơn Giang Nghiêu, cũng giữ được vẻ bình tĩnh. Đôi mắt tinh anh của hắn lướt qua Tần Tứ, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi ngồi cạnh Tần Tứ, nhẹ giọng hỏi: “Diệp thiếu, ngài muốn thế nào?” Diệp Vọng Xuyên hơi khép mắt, mân mê chuỗi phật châu trên cổ tay, ánh mắt sâu thẳm rơi trên người hắn.
Giang Tông Nam lại hạ giọng nói: “Niệm Niệm là cháu gái ta, bất kể thế nào, chuyện này đều gây ảnh hưởng đến nàng. Tiêm Nhu dẫu có làm sai, ta cũng sẽ không bao che nó. Nhưng chuyện này nó cũng không rõ tình hình, là Chu Nguyên Hạo giấu nó làm. Coi như nó có lỗi, cũng không phải cố ý. Diệp thiếu, ta không phải bênh vực nó, chỉ là......” Tần Tứ nghe đến đó đã không thể nghe nổi nữa, đứng bật dậy, đột ngột ngắt lời hắn: “Giang Tổng!” “Miệng ngươi thì luôn miệng nói sẽ không bao che con gái của ngươi, rằng Kiều Niệm cũng là cháu gái ngươi, ngươi sẽ đối xử công bằng với cả hai. Nhưng ngươi lại tìm đủ mọi cách để bao biện cho nữ nhi của ngươi! Lúc thì nói nàng không biết chuyện, lúc thì nói nàng không cố ý...” Tần Tứ cười khẩy, vừa ngang ngược vừa phách lối: “Ta chỉ thấy khó hiểu, nàng ta người lớn như vậy, mà cứ như kẻ không có đầu óc.” Hắn cười xong còn nói: “Giang Tổng, tất cả mọi người đều là người trong giới. Giang Tiêm Nhu có phải cố ý hay không, có từng ở bên tai Chu Nguyên Hạo châm ngòi ly gián hay không, lòng dạ ngươi ta đều biết rõ. Ở đây không ai là kẻ ngốc, Giang Tổng việc gì phải dùng những lời này làm mọi người buồn nôn?” Diệp Vọng Xuyên lúc này đứng dậy, dáng người cao mét tám mấy vừa đứng ở đó, khí thế đã lấn át tất cả mọi người, bao gồm cả Tần Tứ.
Hắn vừa đứng lên, Giang Tông Nam đã thấy lòng mình lạnh buốt.
Quả nhiên.
Giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi rất lười biếng, vẫn là phong cách trước sau như một của hắn, không một chữ thừa, lời ít ý nhiều: “Doãn Văn Tri khai trừ, Chu Nguyên Hạo giao cho cục cảnh sát. Giang Tiêm Nhu... nghỉ học hoặc là xuất ngoại, các ngươi chọn một đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận