Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1035

Chương 1035: Người hẹn đến lại không đến
“Người học sinh này là một môn sinh đắc ý của giảng viên Lương Lộ, có quan hệ rất tốt với giảng viên Lương Lộ. Lần này hoàn toàn nhờ giảng viên Lương Lộ và Giáo sư Điền liên lạc với người học sinh này, nếu không chúng ta muốn giao tài liệu cho bên ban trọng tài cũng không dễ dàng như vậy.”
“Ừm.” Kiều Niệm nghe vậy chỉ nhấc mí mắt, điện thoại trong tay rung ong ong hai lần, có tin nhắn được gửi đến.
Nàng không nhìn ngay, chỉ liếc sơ qua.
Là tin nhắn của Eo nhỏ khốn.
Hỏi nàng chuyện hôm qua nói muốn tới khu phi pháp có phải nói đùa không, mấy giờ bay các loại, ngoài ra còn có một đống lớn lời nói nhảm cùng bao biểu lộ.
Kiều Niệm tạm thời không trả lời tin nhắn, đặt di động xuống, người ngả ra sau trên ghế sa lon, bưng ly cà phê trên bàn lên uống một hớp nhỏ.
Cà phê giúp tỉnh táo tinh thần, nàng uống vài ngụm, cuối cùng cũng đỡ buồn ngủ hơn.
Chỉ là tối hôm qua nàng ngủ không ngon, trên máy bay lại đông người, cũng không ngủ được, nhiều nhất chỉ có thể coi là nhắm mắt dưỡng thần vài tiếng, tương đương với không ngủ. Vì vậy, nàng kéo mũ áo hoodie lên, cánh tay duỗi thẳng gác lên tay vịn sô pha, ngồi nghiêng ở đó, dáng vẻ co ro, trông có vẻ lười biếng như đang đi du lịch.
Ngoại trừ Điền Tĩnh, ba giảng viên khác của Thanh Đại đều đã nghe danh xưng tân sinh vương khoa Trung y khóa mới của Kiều Niệm, phần lớn đều tò mò về nàng.
Thấy nàng trên đường đi không nói nhiều, là một nữ sinh rất trầm lặng, ấn tượng ban đầu về nàng cũng không tệ...
Đúng lúc này, Điền Tĩnh vừa ra ngoài gọi điện thoại đã trở về.
Vẻ mặt trên khuôn mặt vốn nghiêm túc của nàng không được tốt lắm, mặt mày âm trầm, tay cầm điện thoại, bước chân vội vã, nhanh như gió, sải bước đi tới.
Mọi người vừa nhìn thấy sắc mặt của nàng, tim không khỏi chùng xuống.
“Giáo sư Điền, sao rồi?” Lương Tùng Lâm đứng dậy trước tiên, mở miệng hỏi nàng.
“Không xong rồi!” Điền Tĩnh cầm ly cà phê trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, đặt mạnh ly xuống bàn, sắc mặt tái nhợt, mặt trầm xuống, giọng nói vừa nhanh vừa gấp: “Thẩm Huy bảo chúng ta cứ chờ trước, hắn tạm thời không có thời gian tới, nói là đang tiếp đãi một vị khách quý vô cùng quan trọng.”
Thẩm Huy xem như là học sinh xuất thân từ Thanh Đại.
Chuyên ngành chính là Khoa Lâm sàng của Lương Lộ, chuyên ngành phụ là IT máy tính, lĩnh vực chuyên môn của Điền Tĩnh.
Nên Thẩm Huy không chỉ là học sinh của Lương Lộ, mà còn là môn sinh đắc ý của Điền Tĩnh.
Lần này nàng đến khu phi pháp với lòng tin tràn đầy, chắc chắn rằng học sinh của mình nhất định có thể giúp đỡ.
Kết quả vừa rồi, nàng phải gọi mấy cuộc điện thoại đối phương mới miễn cưỡng nghe máy, sau khi bắt máy cũng tìm mọi cách từ chối. Nàng đã nói hết lời, nhưng đối phương chỉ nói nước đôi, bảo bọn họ cứ chờ.
Nhưng chờ đến bao giờ thì đối phương hoàn toàn không cho nàng một câu trả lời chính xác.
Lương Tùng Lâm cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, nhíu mày, đau đầu chống trán, mím môi hỏi vấn đề mấu chốt: “Hắn không nói bao lâu nữa có thể đến?”
Điền Tĩnh vẻ mặt đầy khó xử, quay đầu đi chỗ khác, sắc mặt càng trở nên tệ hơn: “... Không nói.”
Một giảng viên khác không nhịn được nói: “Vậy chẳng phải chúng ta chỉ có thể ngồi đây chờ chay sao? Thế này phải đợi đến bao giờ.”
Vấn đề không phải là chúng ta có muốn chờ ở đây hay không, mà là nếu chúng ta không nhanh chóng đưa những tài liệu chứng minh liên quan đến Giang Tông Cẩm cho bên ban trọng tài, một khi quá thời hạn hiệu lực, những tài liệu chứng minh này không thể nghi ngờ sẽ biến thành một đống giấy vụn, giữ lại cũng vô ích.
“Không đợi thì làm sao được? Chúng ta lại không quen biết người bên ban trọng tài!” Điền Tĩnh bị chất vấn đến mức khó chịu, càng cảm thấy mất mặt, cầm điện thoại di động lên, lại đứng dậy nói: “... Ta gọi lại cho Giáo sư Lương. Xem Giáo sư Lương có nói giúp được với hắn không. Thực sự không được nữa thì chỉ đành liên lạc với Giang Tiêm Nhu, Thẩm Huy và Giang Tiêm Nhu có quan hệ không tệ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận