Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1473

Chương 1473: Tô Lão đổ bệnh
Từ Kế Thân tối hôm qua chăm sóc lão nhân gia truyền dịch, cả đêm không ngủ, sáng sớm lại gọi điện thoại cho Giang Nghiêu, quay lại thì y tá báo cho hắn biết, ông ngoại hắn lại phát sốt...
Hai ngày nay của Từ Kế Thân có thể dùng 'gà bay chó chạy' để hình dung.
Hắn đối mặt với từng đôi mắt nóng rực đang dõi theo mình, sắc mặt trầm xuống: "Ông ngoại... tình hình không được tốt."
Cả nhà Tô gia đông người nhất thời xôn xao.
Lòng Tô Mẫu thắt lại, vẻ lo lắng bao trùm gương mặt, cũng lo lắng hỏi hắn: "Kế Thân, rốt cuộc bác sĩ đã nói gì với ngươi? Ngươi cứ nói rõ tình hình thực tế cho chúng ta biết đi!"
"Ta không phải không chịu nói..."
Từ Kế Thân thấy bọn họ đều muốn biết, dứt khoát đem lời bác sĩ nói cho hắn biết kể lại một mạch: "Bác sĩ nói việc ông ngoại sốt đi sốt lại có thể là do hệ thống miễn dịch đã xảy ra vấn đề."
"Bọn họ cho ông ngoại làm kiểm tra, tại vị trí gần mạch máu của ông ngoại phát hiện khối u, hiện tại còn không thể xác định khối u có phải là lành tính hay không."
"Nhưng khả năng là u ác tính tương đối lớn, đồng thời bởi vì khối u này tồn tại, nó chèn ép mạch máu của ông ngoại, cho nên ông ngoại hiện tại vẫn còn hôn mê bất tỉnh."
Giọng Từ Kế Thân rõ ràng, nhả chữ rành mạch.
Hắn càng bình tĩnh tỉnh táo nói rõ tình hình với mọi người, lòng của người nhà họ Tô lại càng nặng trĩu......
Ngay cả Tô Mẫu cũng lộ vẻ luống cuống: "Ông ngoại ngươi thân thể luôn luôn khỏe mạnh, lần này làm sao lại đột nhiên..."
"Cũng không phải đột nhiên đâu." Từ Kế Thân thở dài, giọng trầm trọng nói: "Sức khỏe ông ngoại vốn đã không tốt, chỉ là bình thường chúng ta không quan tâm đến lão nhân gia, tính cách ông lại bướng bỉnh, hay cố chấp, dù cơ thể không thoải mái cũng sẽ không nói cho chúng ta biết."
Các cô các dì cùng những người khác trong nhà họ Tô nghe đến đây đều nhao nhao xấu hổ cúi đầu.
Lão gia tử tính tình không tốt, tính cách vừa ngang vừa bướng, người trong nhà đều sợ hắn.
Bọn họ bình thường không có việc gì thì căn bản không dám lảng vảng dưới mí mắt Tô Hoài Viễn, càng đừng nói đến việc quan tâm sức khỏe của lão nhân gia. Từ Kế Thân cũng biết tình hình trong nhà, hắn bình thường đều ở tại Thiên Thần, rất ít khi trở về, hắn biết tình hình trong nhà nhưng cũng đành bất lực.
Hiện tại hắn chỉ hối hận vì chính mình đã không dành nhiều thời gian trở về ở bên lão nhân gia.
"Bác sĩ còn nói cơ thể của ông ngoại đã sớm suy sụp. Sở dĩ không lập tức gục ngã là bởi vì ông ngoại bình thường vẫn dùng một loại thuốc, loại thuốc đó có thể tạm thời ức chế khối u gần mạch máu của ông phát triển lớn hơn."
"Ông ngoại lần này phát bệnh có thể là do loại thuốc kia đã uống hết."
Tam Cữu Nương lúc này nhíu chặt mày, bối rối nói: "Đã uống hết thì mua đi chứ! Bác sĩ có nói ông ngoại ngươi uống thuốc gì không?"
Từ Kế Thân lắc đầu.
Tam Cữu Nương sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui không ngừng, lại nghĩ ra một biện pháp: "Ông ngoại ngươi..."
Lời nàng còn chưa dứt, Từ Kế Thân biết nàng muốn nói gì, lạnh lùng nói: "Ông ngoại hiện tại đang hôn mê chưa tỉnh, hắn không có khả năng nói cho ngươi biết."
"Vậy làm sao bây giờ?" Tam Cữu Nương sốt ruột đến thẳng dậm chân: "Chúng ta không thể cứ đứng ở đây trơ mắt nhìn được!"
Từ Kế Thân nghe nàng nói xong, cười lạnh, chẳng hề nể mặt: "Chúng ta không trơ mắt nhìn thì còn có thể làm sao? Ngài có thể chữa bệnh cho ông ngoại được à?"
"Ngươi!"
Tam Cữu Nương bị hắn nói cho cứng họng, mặt đỏ tía tai, một lúc lâu sau mới cứng cổ nói: "Ngươi đứa nhỏ này, ta cũng là lo lắng cho sức khỏe của ông ngoại ngươi, chứ không có ý gì khác, ngươi có cần phải nói lời khó nghe như vậy không..."
"Ta ăn ngay nói thật mà thôi, ngài bây giờ có sốt ruột với ta cũng vô ích, ta cũng hết cách rồi." Từ Kế Thân mặc kệ nàng, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu không mấy thiện cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận