Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 303

Mua quần áo thôi cũng có người hỏi có muốn làm người mẫu không.
Với nhan sắc và vóc dáng thế này, khí chất quanh thân lại là vẻ tự phụ kiệt ngạo được Diệp Gia nuôi dưỡng, một người đàn ông như vậy lại cúi đầu, nhẹ tay nhẹ chân, chỉ vì muốn cài kẹp tóc cho một cô gái...
Mà cô gái đứng trước mặt hắn cũng xuất chúng không kém, cái vẻ ngang tàng kia vậy mà không hề bị lu mờ chút nào.
Một đôi nam nữ xuất sắc như vậy đứng cạnh nhau, thật giống như một cảnh trong phim thần tượng!
Ta thao, đúng là tình yêu thần tiên!
Nhân viên bán hàng bên cạnh lén lút lấy điện thoại di động ra chụp trộm vài tấm hình.
Lúc này, Diệp Vọng Xuyên cuối cùng cũng cài xong kẹp tóc cho nàng, rồi giữ khoảng cách một cách lịch thiệp.
“Xong rồi.”
Đôi mắt hắn đè nén huyết khí, đen kịt sâu thẳm, trong con ngươi chỉ phản chiếu bóng dáng cô gái trước mặt, môi mỏng hơi cong lên, khen ngợi nói: “Trông rất đẹp.”
Kiều Niệm: ...
Đẹp thì đẹp rồi, cười với nàng làm gì chứ.
Nàng hít sâu một hơi, đè nén sự khô nóng trong cơ thể.
Liền nghe thấy nhân viên bán hàng bên cạnh không nhịn được nói với giọng ngưỡng mộ: “Đúng vậy ạ, nữ sĩ, lão công ngươi nói không sai, cái quần này đặc biệt thích hợp ngươi. Ta vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy có người mặc vào vừa người như thế, nhìn tựa như là đo thân mà làm một dạng! Lại phối hợp với chiếc kẹp tóc do con của ngươi tặng nữa, thật sự cực kỳ đẹp! Còn xinh đẹp hơn cả nữ minh tinh!”
Việc cô nhân viên nhắc đến chồng nàng cùng nhi tử vô cùng tự nhiên.
Cũng không trách cô ấy nhìn nhầm.
Không phải Kiều Niệm trông già.
Chủ yếu là vì bây giờ người ta quá biết cách bảo dưỡng, đặc biệt là những nữ khách hàng của các thương hiệu xa xỉ phẩm như các nàng, phần lớn có điều kiện gia đình ưu việt, bình thường không phải lo nghĩ chuyện gì, lại chịu chi tiền cho việc bảo dưỡng, nên có rất nhiều trường hợp trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Cô ấy cũng cảm thấy Kiều Niệm trông không lớn tuổi, nhưng nhìn tư thế của người đàn ông này và đứa bé kia, ngoại trừ là một gia đình ba người, cô ấy không nghĩ ra khả năng nào khác!
Về phần đứa bé gọi nàng là tỷ tỷ...
Điều này không có gì lạ cả. Rất nhiều bà mẹ trẻ không muốn người khác biết mình đã sinh con, nên khi ra ngoài thường thích để con mình gọi mình là “Tỷ tỷ”, coi như là một biệt danh thân mật nhỏ giữa hai mẹ con.
Cô ấy càng nhìn càng cảm thấy gia đình ba người có nhan sắc cao đến cửa hàng mình hôm nay thật đẹp đôi, không nhịn được hỏi: “À, nữ sĩ, nếu tiện, ta có thể chụp cho các ngươi một tấm ảnh chung được không?”
Kiều Niệm sớm đã bị hai tiếng "chồng nàng" và "nhi tử" làm cho choáng váng không thể bình tĩnh nổi, lại nhìn thấy vẻ mặt kích động của cô nhân viên, thái dương càng giật giật liên hồi.
Vậy mà cô nhân viên bán hàng lại không nhận ra sai lầm của mình, vẫn cười tủm tỉm giải thích: “Chủ yếu là ta lần đầu tiên thấy có khách hàng mặc đồ hiệu của cửa hàng chúng ta đẹp như vậy, con trai của ngài cùng lão công nhan sắc lại cao, ta muốn chụp một tấm cho những đồng nghiệp khác nhìn xem...”
Để sau này khoe khoang còn có hình ảnh làm bằng chứng chứ!
Kiều Niệm nhíu mày, vô thức muốn từ chối.
Liền nghe thấy tiếng một lớn một nhỏ đồng thanh đáp ứng.
“Đập đi.”
“Được thôi.”
Diệp Vọng Xuyên nhíu mày nhìn về phía đứa bé đã đồng thanh đáp ứng cùng hắn.
Diệp Kỳ Thần cũng lập tức nhìn về phía hắn.
Cả hai đều nhìn ra ý đồ của đối phương trong ánh mắt nhau.
Rồi lại ăn ý quay đầu đi, giả vờ như không nhìn thấy.
Chỉ có Cố Tam vừa hay nhìn thấy cảnh này, khóe miệng co giật, cơ thể lại thành thật hơn nội tâm rất nhiều, cũng lặng lẽ lấy điện thoại di động ra chuẩn bị.
Nếu Vọng gia và Kiều tiểu thư muốn chụp ảnh gia đình “một nhà ba người”.
Kiểu ảnh này, hắn sao có thể không lưu lại một tấm, để lát nữa gửi cho Diệp Lão xem chứ!...
Kiều Niệm gần như bị ép chụp xong cái gọi là “ảnh gia đình”, sau khi chụp xong, cô nhân viên bán hàng kia còn cố ý gửi ảnh cho nàng.
Diệp Vọng Xuyên dẫn theo Diệp Kỳ Thần đi thanh toán.
Nàng nhìn tấm ảnh vừa kỳ lạ lại vừa hài hòa đến khó hiểu trên điện thoại của mình, ngắm mấy giây, bàn tay đặt trên nút xóa bỏ lại di chuyển đi, không xóa mà lưu tấm ảnh lại.
Vừa lưu ảnh xong, màn hình điện thoại liền sáng lên ——
Nhân viên bán hàng: Nữ sĩ, thật ngưỡng mộ ngươi, “lão công” và “nhi tử” nhan sắc cao như vậy.
Một lớn một nhỏ nhìn nhau.
Đều từ trong mắt đối phương đọc được một câu.
Ha ha, cẩu bức!
Sắp bị đánh mặt rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận