Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 108

Buổi chiều, Kiều Niệm gọi xe, mang theo túi lớn túi nhỏ chạy đến bệnh viện.
Bệnh viện thành phố lúc nào cũng đông người như vậy, may mắn là nàng không đến khu khám bệnh nên không cần xếp hàng, nàng đi xuyên qua hành lang, thẳng đến Khu Nội Trú Nam Uyển.
Khu khám bệnh bên kia vô cùng náo nhiệt. Đi qua hành lang rợp bóng cây xanh, khu nội trú lại yên tĩnh giữa sự ồn ào. Vẫn có bệnh nhân được hộ công đi cùng đang tản bộ trong sân, một khung cảnh trông thật tuế nguyệt tĩnh hảo.
Kiều Niệm xách khá nhiều đồ trong tay nên không đến thăm Trần Thúc trước, mà đi thang máy lên tầng 8.
Trong phòng bệnh VIP ở tầng 8 có không ít người.
Cố Tam, Diệp Vọng Xuyên đều ở đây. Ngoài bọn hắn ra, còn có một nam nhân trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai, mặc bộ đồ nỉ sọc xanh trắng, trông rất năng động, tràn đầy sức sống.
Hắn đang cầm món quà mang về từ nước ngoài, cố gắng dỗ dành cậu bé trai trên giường bệnh.
“Thần Thần, đừng vô tình như vậy chứ, ta vừa về là đến thăm ngươi ngay, vậy mà ngươi chẳng thèm liếc nhìn ta lấy một cái. Ít nhất cũng quay lại xem đồ chơi ta mang cho ngươi đi chứ. Đây là người máy Tạp Đạt Mỗ phiên bản giới hạn toàn cầu đấy, thứ mà trước đây ngươi thích nhất, còn có hệ điều hành tự động nữa, ngươi không quay lại xem cách chơi thế nào à?”
Cậu bé không quay đầu lại, vẫn cứ quay lưng về phía hắn một cách bướng bỉnh, tỏ vẻ hoàn toàn không hứng thú.
“Chậc.”
Giang Ly ôm đầu, bất đắc dĩ sờ mũi hỏi: “Vọng gia, tiểu tổ tông đổi tính từ khi nào vậy? Đến người máy Tạp Đạt Mỗ mà cũng không có hứng thú.”
Diệp Vọng Xuyên liếc nhìn cậu nhóc đang im lặng trên giường, khoanh tay dựa vào ghế sô pha bên cạnh, nhìn thoáng qua đã hiểu rõ, nói: “Tâm trạng hắn không tốt.”
Kiều Niệm đã ba ngày liên tiếp không đến bệnh viện, tiểu gia hỏa này nhớ tỷ tỷ nhưng lại ngại ngùng không dám đi tìm, nên giờ đang ở trong phòng tự dỗi một mình đây.
Ngay cả Cố Tam cũng hiểu rõ chuyện này, cười nói với Giang Ly vẫn chưa hiểu ra: “Giang thiếu, đưa người máy cho ta đi, đợi lúc nào tiểu thiếu gia tâm trạng tốt lên, hắn chắc chắn sẽ thích món quà ngươi mua cho hắn.”
“Cho ngươi.” Giang Ly đưa quà cho Cố Tam, bực bội lẩm bẩm: “Đang yên đang lành sao lại tâm trạng không tốt chứ, ai chọc giận tiểu tổ tông vậy, ta đi xử lý kẻ đó giúp hắn. Đến cả Thần Thần nhà chúng ta mà cũng dám khi dễ, coi chúng ta không tồn tại chắc?”
Cố Tam vừa nói xong: “Người đó ngươi không xử lý nổi đâu”.
Cậu nhóc trên giường bệnh đột nhiên bật dậy, với vẻ mặt bênh người nhà hơn bất cứ ai, hét về phía hắn: “Không cho phép ngươi khi dễ tỷ tỷ.”
“?”
Giang Ly ngẩn người nhìn cậu bé, mắt to trừng mắt nhỏ, rồi phiền muộn nói: “Thần Thần, ta đang giúp ngươi ra mặt đó, sao ngươi lại bênh vực kẻ khi dễ ngươi thế. Đúng rồi, tỷ tỷ là ai?”
Diệp Kỳ Thần chẳng buồn đáp lại hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tỏ vẻ đương nhiên, còn tỏ ra ghét bỏ sự lắm lời của hắn: “Tỷ tỷ chính là tỷ tỷ, làm gì có ai là tỷ tỷ, ta chỉ có một tỷ tỷ thôi.”
Hắn chỉ nhận một người tỷ tỷ duy nhất, người đã cứu mạng hắn, kéo hắn từ Quỷ Môn Quan trở về. Chỉ có tỷ tỷ mới là người nắm lấy tay hắn khi hắn nghĩ mình sắp chết, cho hắn cái ôm ấm áp, ôm hắn từ dưới nước đưa lên bờ.
”…”
Nhìn thái độ này.
Giang Ly thấy hỏi cậu bé cũng không được gì, bèn quay sang hỏi Diệp Vọng Xuyên: “Vọng gia, tỷ tỷ mà Thần Thần nói là ai vậy?”
Sẽ không phải là người phụ nữ không đứng đắn nào đó, muốn thông qua Thần Thần để tiếp cận Vọng gia đấy chứ?
Hắn không khỏi lo lắng.
Trước đây không phải là chưa từng có tình huống này. Ở Kinh Thị, phụ nữ muốn đeo bám Vọng gia nhiều như cá diếc sang sông. Có người chọn con đường thổ lộ táo bạo, cũng có người muốn đi theo con đường ‘đường cong cứu quốc’.
Các nàng không với tới được tầng lớp của Diệp lão, nên Thần Thần liền trở thành con đường tắt duy nhất mà các nàng có thể đi.
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Diệp Kỳ Thần không thiếu những người phụ nữ tỏ ra “ôn nhu” săn đón, người nào người nấy đều muốn làm mợ của hắn. Nhưng Giang Ly chưa bao giờ thấy hắn tỏ thái độ tốt với bất kỳ ai. Khi nổi giận còn đáng sợ hơn cả Vọng gia, hành hạ mấy người phụ nữ muốn dựa vào hắn để thượng vị kia đến khổ sở. Nếu không thì danh hiệu Kinh Thị Tiểu Bá Vương làm sao mà có được chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận