Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1534

Chương 1534: Dựa vào, ai bán đứng hắn?
Trong phòng bệnh bệnh viện.
Giang Ly đang truyền nước biển, toàn thân trên dưới còn chưa cử động được, một mình hắn nằm trên giường bệnh rất nhàm chán, đang suy nghĩ có nên gọi y tá tới mau mở TV cho hắn không, hắn muốn tìm chương trình tống nghệ để giết thời gian.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
“Ngươi tới đúng lúc lắm.” Giang Ly chống người dậy bằng cánh tay không truyền dịch, giọng điệu nhẹ nhàng, nhìn về phía người vừa vào, nói: “Ngươi qua đây giúp ta mở một chút…”
Thoạt tiên, hắn chỉ thấy một góc áo.
Trong lòng còn đang nghĩ sao dạo này y tá đi làm lại không mặc đồng phục.
Một giây sau, sắc mặt Giang Ly đột nhiên đại biến, kinh ngạc nhìn người vừa vào, lưỡi như thắt lại: “Niệm, Niệm Niệm.”
Dựa vào, ai bán đứng hắn!
Giang Ly theo bản năng muốn ngồi dậy khỏi giường bệnh, chỉ tiếc là thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng, toàn thân hắn mềm nhũn vô lực, nằm trên giường bệnh thì không sao, nhưng hễ dùng sức là lại hơi choáng váng hoa mắt.
Kiều Niệm đi đến trước giường bệnh của hắn, dường như biết hắn muốn làm gì, hết sức thong dong cầm lấy điều khiển TV đặt trong tủ đầu giường của Giang Ly, mở TV lên cho hắn: “Ngươi muốn xem gì?”
“……”
Giang Ly lúc này đầu óc trống rỗng, nhìn về phía Kiều Niệm, há miệng, hồi lâu không thốt ra được chữ nào: “Ta xem gì cũng được.”
“Ừm.”
Kiều Niệm ngược lại rất hiểu hắn, lười biếng đáp một tiếng, bấm điều khiển trong tay tìm cho hắn một chương trình tạp kỹ, sau đó đặt điều khiển ở chỗ hắn có thể đưa tay lấy được, còn mình thì kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh của hắn.
Cô gái không chủ động bắt chuyện.
Giang Ly càng không dám hó hé cử động, chỉ len lén liếc nhìn cô gái bên cạnh, vẻ mặt hơi căng thẳng: “Niệm, Niệm Niệm, sao ngươi lại tới đây?”
Không phải hắn đã dặn người đại diện rồi sao, bảo hắn tìm cách ém nhẹm tin tức xuống mà?
Lẽ ra Kiều Niệm không biết mới phải.
Hắn vừa dứt lời, một giây sau liền thấy Giang Tông Cẩm và Diệp Vọng Xuyên nối gót đi vào.
Nơi nào có Kiều Niệm, Diệp Vọng Xuyên cũng đi theo là chuyện không có gì lạ.
Giang Ly chủ yếu nhìn Giang Tông Cẩm. Vừa thấy Giang Tông Cẩm theo sau vào, hắn liền hiểu ra mọi chuyện, nhất thời hơi bực bội, mặt mày khổ sở như sắp khóc: “Bác cả, sao bác lại nói cho Niệm Niệm? Cháu đã bảo đừng nói cho nàng, để tránh nàng lo lắng mà.”
Giang Tông Cẩm bị hắn nhìn có chút lúng túng, đưa tay sờ sờ mũi, nói: “… Ngươi cũng đâu có dặn ta là không được nói cho Niệm Niệm.”
Cho nên hắn đã nói rồi.
Giang Ly lại bị cái logic quái đản của hắn làm cho á khẩu không trả lời được, nhất thời không biết phản bác thế nào.
Kiều Niệm không để ý tới hai người họ.
Từ lúc vào phòng bệnh của Giang Ly, kéo ghế ngồi xuống, nàng vẫn luôn xem báo cáo kiểm tra của Giang Ly.
Tốc độ xem tài liệu của nàng rất nhanh.
Lướt qua như gió đã xem xong.
Trong lòng đã nắm được mức độ thương thế của hắn.
Nàng liền đặt bệnh án về chỗ cũ, híp mắt, không nhìn ra cảm xúc, giọng điệu khô khốc hỏi: “Ai làm?”
“Ờ…”
Giang Ly bị hỏi đến ngẩn người, liếc nhìn Kiều Niệm trước, rồi lại theo bản năng nhìn về phía Diệp Vọng Xuyên.
Thấy Diệp Vọng Xuyên nhún vai, ra hiệu bảo hắn thành thật trả lời.
Hắn lại lặng lẽ quay đầu lại, yếu ớt khai báo: “Ta không biết.”
Kiều Niệm nhíu mày, lại liếc hắn một cái, đổi cách nói khác: “Trong giới có đối thủ nào muốn hại ngươi không?”
Giang Ly luôn cảm thấy lần này mình rất mất mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Kiều Niệm, lắc đầu, tỏ ra cực kỳ vô sỉ nói: “Ta thấy ta khá là được lòng người, trong giới chắc không ai hận ta đến mức đó đâu.”
“Bọn họ nhiều nhất là mua mấy cái hot search bôi nhọ ta, tìm vài tài khoản marketing dẫn dắt dư luận thôi, chứ không đến mức làm chuyện phạm pháp thế này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận