Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1251

Chương 1251: Đánh mặt! Xin lỗi, tôi cũng không đến!
Một Giang Ly với mái tóc tỉa layer nhuộm highlight từ bên ngoài đi vào, so với cả nhà Giang gia mặc trang phục chỉnh tề, hắn ăn mặc rất tùy ý, dường như vừa quay xong quảng cáo từ phim trường chạy tới, chiếc áo khoác lái mô tô đặc biệt dễ thấy.
Giang Ly vừa bước vào liền thấy ghế chủ vị đã có người ngồi, phòng bao lớn như vậy chỉ còn trống ba chỗ, vị trí đều không tốt.
Hắn che giấu vẻ chế giễu trong mắt, nhếch mép, thu hồi ánh mắt, thản nhiên chào hỏi các trưởng bối Giang gia, đi thẳng tới một trong ba chỗ trống, kéo ghế ngồi xuống.
Giang Nghiêu thấy hắn đã tới, ngước mắt lên, cuối cùng không nhịn được hỏi hắn, đôi mắt sâu thẳm nén sự không hài lòng: “Kiều Niệm đâu, nàng còn chưa tới à? Đi đâu rồi?”
“Ngươi nói Niệm Niệm à.” Giang Ly lại liếc nhìn bọn họ vốn dĩ không chừa ghế chủ khách cho Kiều Niệm, cười qua loa: “Ờ, nàng không tới.”
Giang Nghiêu khẽ giật mình, nửa ngày không phản ứng kịp: “Ngươi nói cái gì? Kiều Niệm nàng...” không tới?
Bọn họ tối nay đông người tụ tập lại chính là vì tổ chức tiệc ăn mừng cho Kiều Niệm, kết quả Giang Ly đủng đỉnh đến muộn lại báo cho họ biết nhân vật chính đêm nay không tới?
Giang Nghiêu hoàn toàn không thể chấp nhận kết quả này: “Ngươi không nói với nàng là tối nay chúng ta chuẩn bị tiệc ăn mừng cho nàng à?”
“Nói rồi. Nàng không rảnh.” Giang Ly lại hờ hững hỏi lại: “Đại ca về hơn một tuần rồi chẳng phải cũng không có thời gian ăn cơm với Niệm Niệm hay sao?”
Giang Nghiêu bực bội ngắt lời: “Ta đó là...!”
“Đó là cái gì?” Giang Ly thản nhiên liếc hắn một cái, cướp lời hắn, lại kín đáo nhìn về phía Giang Tiêm Nhu.
Giang Nghiêu cố nén, trước mặt nhiều họ hàng thế này, hắn không nói nên lời.
Đó là bởi vì Giang Tiêm Nhu nói với hắn Kiều Niệm tham gia cuộc thi chỉ là để làm nổi mình, nên hắn không có ấn tượng tốt về người em họ chưa từng gặp mặt này.
Hắn mới về, bận rộn như vậy, nếu đã không có ấn tượng tốt về người em họ này, Giang Nghiêu chắc chắn không có thời gian gặp mặt.
Ai ngờ Kiều Niệm lại qua năm ải chém sáu tướng, tiến vào vòng đấu bảng.
Giang Ly xem thường hỏi hắn: “Là cái gì?” Giang Nghiêu nhất thời không đáp lại được: “......”
Tiêm Nhu là em gái ruột của hắn, bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hắn không thể nào nói trước mặt họ hàng rằng hắn hiểu lầm Kiều Niệm là vì Giang Tiêm Nhu chứ?
Giang Ly nhìn phản ứng của hắn liền biết hắn đang nghĩ gì, cười nhạo một tiếng, rồi lạnh nhạt nói tiếp: “Thôi được, ngươi có lúc bận, Niệm Niệm cũng có lúc bận. Ta gọi điện thoại cho Niệm Niệm rồi, nàng nói nàng phải chuẩn bị cho cuộc thi, không có thời gian tới, bảo chúng ta tự ăn đi.”
Giang Ly trước đó còn lo Kiều Niệm không đến sẽ làm mất lòng người khác, bây giờ xem ra, may mà không đến!
Ghế chủ vị đã bị người khác ngồi, Giang Nghiêu còn tổ chức tiệc ăn mừng cái gì? Ăn mừng cho ai?
Nếu không phải hắn biết hôm nay là tiệc ăn mừng của ai, lúc đi vào còn tưởng là tiệc ăn mừng của Giang Tiêm Nhu.
Giang Nghiêu bị hắn chặn họng không nói được lời nào, mặt hơi nóng lên, lại cảm thấy có chút mất mặt, nhưng không thể phủ nhận lời của Giang Ly không sai.
Chỉ là Kiều Niệm không đến, chẳng phải tiệc ăn mừng tối nay thành trò cười rồi sao?
Giang Nghiêu đang bực bội, điện thoại lại vang lên, là một tin nhắn.
Hắn lướt nhanh xem hết tin nhắn, sắc mặt càng thêm khó xử, ngẩng đầu nói với mọi người trong Giang gia: “Đại bá vừa nhắn lại cho ta, nói ông ấy phải dự hội thảo nghiên cứu, cũng không tới.”
Giang lão gia tử không đến.
Kiều Niệm không đến.
Ngay cả Giang Tông Cẩm cũng không tới.
Bữa tiệc ăn mừng này, người Giang gia ăn mà ê chề mất mặt, cả bữa cơm, mọi người đều ăn không ngon miệng, chẳng buồn ăn, kết thúc chóng vánh qua loa.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận