Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 5062

““Hắn” ở trên đảo quá kiêu ngạo.” Tái Lam lạnh lùng nói: “Bên cạnh ngươi không cần người thích phô trương.” “Vậy ta cần gì?” Diệp Vọng Xuyên rót cho mình một chén nước, không chút nể nang, trước mặt mọi người đáp trả nàng: “Ngài cảm thấy sau khi trưởng thành, ta cần thêm một người mẹ chỉ trỏ mình, dạy ta cách đối nhân xử thế vào lúc ta không cần hay sao?” Lông mày Tái Lam đột nhiên nhíu lại, nàng nghiêng mặt qua, đôi mắt chứa đầy hàn quang hiện rõ: “Ngươi nhất định phải nói chuyện với ta kiểu này sao?” Diệp Vọng Xuyên lơ đễnh nâng chén uống một ngụm, chậm rãi nói: “Ta nói chuyện với ngài thế nào, là tùy thuộc vào cách ngài nói chuyện với ta.” “Ta không cần người khác dạy ta cách làm người.” Diệp Vọng Xuyên như cười như không nhìn nàng. Thản nhiên nói: “Đặc biệt là ngài!” Khí huyết trong ngực Tái Lam cuồn cuộn, cảm xúc vừa khó khăn lắm mới đè xuống được lại trào lên, nàng suýt nữa đã tranh cãi với Diệp Vọng Xuyên ngay trước mặt mọi người. Cũng may vẫn còn một tia lý trí níu giữ nàng lại, nên mới không làm ra chuyện vượt quá sự kiềm chế của bản thân. Tái Lam lạnh mặt quay đi: “Tùy ngươi!” Ngón tay thon dài của Diệp Vọng Xuyên đặt trên ly thủy tinh, hắn lơ đãng uống nước, chẳng thèm nhìn sắc mặt khó coi của Tái Lam, càng đừng nói đến ý định nhượng bộ dỗ dành nàng. Mọi người cứ thế nhìn hai mẹ con lại rơi vào im lặng, không khí ngượng ngùng càng lúc càng tích tụ lại, đè nén đến mức mọi người không thở nổi. Cũng may đúng lúc này. Theo tiếng ngựa hí vang. Ngải Lâm Na nhảy xuống ngựa, đưa dây cương trong tay cho mã đồng, trong bộ trang phục cưỡi ngựa anh tư hiên ngang, cùng Ảnh Thập đi tới gần mọi người. Hi Nhĩ phu nhân thấy nàng trở về, lập tức đứng dậy tươi cười đón: “Bảo bối, chạy xong một vòng rồi à? Có mệt không?” Sau đó nàng nhường chỗ của mình cho Ngải Lâm Na, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Đến, ngồi chỗ của ta, mẹ ngồi bên cạnh ngươi.” Ngải Lâm Na để nàng nắm chặt tay, vẫn không quên quỳ gối thực hiện nghi lễ quý tộc tiêu chuẩn với Tái Lam: “Lam Di, ta đã về.” Vẻ băng giá trên mặt Tái Lam tan đi, nàng gật đầu với Ngải Lâm Na: “Ngồi đi.” Lúc này Ngải Lâm Na mới kín đáo liếc nhìn người duy nhất mới xuất hiện ở đây, nam nhân có vóc dáng tuấn tú, đường nét rõ ràng, bẩm sinh đã mang theo khí chất cao quý đặc biệt, cũng dễ dàng mang lại cho người khác cảm giác xa cách, khó gần. Tim nàng lại đập nhanh hơn, nàng vội vàng thu lại ánh mắt, ngồi xuống với tư thế lễ nghi không chê vào đâu được, rồi gọi một tách trà bá tước từ nhân viên phục vụ bên cạnh. Ảnh Thập ngồi xuống bên cạnh Đạo Uy Nhĩ. Liền nghe thấy giọng nói vui vẻ sau khi vận động của Ngải Lâm Na: “Lam Di, ta vừa thấy Thiểm Điện. Lát nữa ngài có muốn xuống sân chạy một vòng không?” Tái Lam cười lớn: “Mấy chuyện của đám trẻ các ngươi, ta không tham gia đâu.” Ngải Lâm Na cắn môi, nhẹ giọng làm nũng: “A, ta khó khăn lắm mới thấy được Thiểm Điện, còn muốn xem Thiểm Điện chạy một vòng thật oai phong nữa. Lam Di không xuống sân thì thật đáng tiếc.” Tái Lam sao có thể không nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, liền thuận nước đẩy thuyền, hơi hất cằm lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vọng Xuyên nói: “Lát nữa ngươi xuống sân chạy một vòng với Ngải Lâm Na đi.” Giọng điệu của nàng không phải thương lượng, mà giống như một mệnh lệnh cứng rắn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận