Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1589

Chương 1589 Niệm tỷ: Dọn ra khỏi nhà của ta
"Ngươi có biết mình đã làm gì không!" Nàng hơi lấy lại được giọng nói, âm lượng đột nhiên cao vút.
Kiều Niệm thong thả cất điện thoại lại, thờ ơ nhìn biểu cảm sắp phát điên của nàng, giọng điệu không mặn không nhạt nói: "Biết. Bây giờ ngươi không đi Độc Lập Châu được nữa."
"Ngươi biết mà còn làm như vậy..." Giang Tiêm Nhu chỉ cảm thấy máu dồn lên não, mặt bỗng nhiên tím lại như màu gan heo, sắp phát điên rồi.
Kiều Niệm như đang thưởng thức biểu cảm sắp nổi điên của nàng, hờ hững nhìn nàng, nói: "Tức giận à?"
Kiều Niệm nhìn nàng với đôi mắt lạnh như đêm, khéo léo nhếch miệng: "Giang Tiêm Nhu, có phải ngươi tức giận đến sắp phát điên rồi không?"
"......" Đồng tử Giang Tiêm Nhu lóe lên, cổ họng như bị nghẹn lại, rất muốn mắng nàng: đồ điên, đúng là một đứa điên.
Nhưng mà.
Nàng không dám.
Nàng vậy mà lại không dám.
Bởi vì khí thế khác thường trên người nữ sinh kia lại xuất hiện, nàng vậy mà không dám trêu chọc Kiều Niệm, sợ Kiều Niệm làm ra chuyện còn kỳ quái hơn nữa.
"Nhớ kỹ cảm giác sắp nổi điên này."
Kiều Niệm thật sự không kiên nhẫn lãng phí thời gian với nàng, chỉ là Giang Tiêm Nhu rất biết cách tìm đường chết, lần nào cũng có thể chuẩn xác đạp trúng vảy ngược của nàng, nếu không nàng thật sự lười so đo với Giang Tiêm Nhu, bởi vì đẳng cấp hai người khác nhau, không cần thiết phải làm vậy.
"Ngươi đừng nghĩ đến chuyện đi Độc Lập Châu nữa, chỉ cần ta không đồng ý, cho dù ngươi ở lại Dược tề hiệp hội mười năm, hai mươi năm, cũng không có tư cách lấy được suất đi đó."
Mặt Giang Tiêm Nhu tái nhợt, tức đến không thở nổi, cổ họng dâng lên mùi máu tanh, nàng thật sự sắp bị Kiều Niệm làm cho tức chết rồi.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất nên biết điều một chút, đừng giở mấy trò tiểu thông minh nữa. Mấy mánh khoé này của ngươi ở nhà thì thôi, ra ngoài chỉ tổ mất mặt xấu hổ... Lần này ta còn kiên nhẫn cảnh cáo ngươi, lần sau có lẽ ta đến cả sự kiên nhẫn để cảnh cáo ngươi cũng không còn, nếu đến bước đó, ta cũng không biết mình sẽ làm gì ngươi đâu."
Lời này quá độc ác.
Ít nhất thì mặt Giang Tiêm Nhu nóng bừng lên, vành tai cũng đỏ ửng vì xấu hổ. Kiều Niệm lại chẳng có ý định để ý đến nàng nữa, lạnh lùng liếc nàng một cái, cầm đồ của mình định rời đi: "Các ngươi nếu không muốn đứng ra vì anh ta, thì là người một nhà, ít nhất cũng làm được việc không ngáng chân chứ?"
Giang Tông Nam và Giang Nghiêu cùng lúc cúi thấp đầu, có chút khó xử.
"Nếu ngay cả việc này các ngươi cũng không làm được, còn muốn dùng hắn để đổi lấy lợi ích... Được thôi. Cứ nhắm vào ta đây này, ta tùy thời phụng bồi!"
Ánh mắt Kiều Niệm lạnh lẽo, khí thế áp bức lại tỏa ra: "Nhưng nếu các ngươi còn chạy đi gọi điện cho hắn, khiến hắn dưỡng thương cũng không yên lòng, vậy thì đừng trách ta không nể mặt các ngươi."
"Thể diện là tự mình giữ lấy, không phải chờ người khác cho các ngươi. Lời hôm nay ta chỉ nói một lần, lần sau ta sẽ động thủ thật sự."
Ý của nàng là, việc Giang Tiêm Nhu mất đi suất đi Độc Lập Châu mà nàng ta chờ đợi đã lâu chỉ là một lời cảnh cáo nho nhỏ, nàng căn bản còn chưa động thủ thật.
Giang Nghiêu không tưởng tượng nổi cách Kiều Niệm động thủ thật sự sẽ như thế nào.
Nhà bọn hắn sẽ giống như Thích gia sao?
Nhân vật thủ đoạn thông thiên như Thích Nghiên mà trong mấy ngày ngắn ngủi đã phải đến nhà bọn hắn hai lần, thái độ lần sau còn hạ mình hơn lần trước.
Nhà bọn hắn còn không bằng Thích gia.
Trước khi đi, Kiều Niệm lại dừng bước, lần này nàng không quay đầu lại, chỉ ngắn gọn nói: "Ta nhớ căn nhà này là của ta?"
Nàng nhớ lúc trước phân nhà, Giang lão gia tử đã để lại căn nhà này cho nàng.
Giọng Kiều Niệm rất khô khan, buông một câu: "Căn nhà này ta muốn lấy lại, các ngươi mau chóng tìm thời gian dọn đi."
Nói xong, nàng rời đi không hề quay đầu lại.
Bóng lưng vừa lạnh lùng vừa ngầu!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận