Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 6113

Đôi mắt Ảnh Thập giống như đầm sâu không thấy đáy: “Nàng muốn làm đại anh hùng cứu vớt thế giới chính là đối địch với toàn bộ châu thứ sáu.”
“Mặc kệ thân phận nàng là gì, kết cục sau cùng nhất định giống như mẫu thân nàng, chết oan chết uổng.”
“Năm đó Quý Tình, nếu không phải vì trùng hợp chạm đến bí mật nghiên cứu liên quan đến người phai màu của ẩn thế gia tộc và muốn mang bí mật đó đi, thì nàng cũng đã không chết.”
“Cái gì mà Nhiếp Thanh Như hại chết nàng?”
“Ngươi ta đều biết những cái đó chẳng qua là nguyên nhân bề ngoài.”
“Nhiếp Thanh Như cũng tốt, ẩn thế gia tộc cùng những thế lực hải ngoại tham gia vào cũng tốt, tất cả đều nhận được sự chỉ thị của châu thứ sáu đứng đằng sau.”
“Nếu không phải vậy, vì sao Nhiếp Thanh Như có thể dựa vào việc giết nữ nhi mà leo lên bảo tọa nữ hoàng của ẩn thế gia tộc, chỉ dựa vào việc giết nữ nhi mà có uy tín?”
Ánh mắt của hắn tựa như hồ sâu cổ lão tĩnh mịch thăm thẳm, mặt hồ không nổi một tia gợn sóng, nhưng lại lắng đọng sự nhìn thấu thế sự ở đáy hồ tối tăm kia. “Ai Lỵ Nặc, ngươi tin không?”
Thiếu nữ tóc lục cuối cùng cũng có phản ứng, khẽ lắc đầu, đưa ra đáp án thẳng thắn nhất: “Không tin.”
Đường cong hàm dưới căng cứng của Ảnh Thập hơi thả lỏng, dường như hài lòng vì nàng không giả ngu trả lời, thế là giọng điệu sau đó trở nên mềm mỏng hơn. “Vòng tròn chúng ta đang ở lấy đâu ra uy tín, chỉ có quyền lực mới mang đến uy tín. Lúc trước nếu không có châu thứ sáu chống lưng ở sau, Nhiếp Thanh Như dù có sinh thêm đứa nữ nhi nữa ra để giết, cũng không làm được nữ hoàng của ẩn thế gia tộc. Nàng có thể ngồi lên đơn giản là vì có người nâng đỡ…”
“Cho nên Quý Tình, thay vì nói chết trong tay Nhiếp Thanh Như, không bằng nói là chết dưới quyền thế, chết dưới trật tự thế giới.”
“Trật tự của thế giới này đã truyền thừa mấy trăm năm, không phải một hai người có thể lay chuyển được. Ta thừa nhận Kiều Niệm có chút bản lĩnh.”
“Nhưng trong dòng sông lịch sử mênh mông, không phải là không có những thiên tài xuất thế tương tự như nàng. Mẹ của nàng, Quý Tình, chính là một thiên tài, kế thừa ưu điểm của Quý Vô Chuẩn và Nhiếp Thanh Như, tuổi còn trẻ đã có thành tựu vượt xa người đồng lứa. Vậy thì thế nào?”
“Quý Tình vẫn chết thảm tại vùng biển quốc tế, hài cốt không còn.”
“Lực lượng của một người là quá nhỏ bé khi đối mặt với trật tự thế giới, một đoàn thể nhỏ khi đối mặt với trật tự thế giới cũng chẳng qua là phù du lay cây, sâu kiến.”
“Ai Lỵ Nặc, ngươi là người thông minh, mối quan hệ lợi hại trong đó không cần ta nói thêm cho ngươi nghe.” Bên dưới vẻ bình tĩnh của Ảnh Thập dấy lên một lực lượng thâm trầm khó nắm bắt. “Ngươi muốn chết thì cứ tiếp tục liên lạc với nàng, không muốn giống như Quý Tình thì tránh xa nàng ra một chút! Đừng tham gia vào hành động tìm chết của nàng.”
Ba giờ sau. Ai Lỵ Nặc từ Ngải Lâm Đại Hạ trở về nhà. Khi nàng mệt mỏi đẩy cửa thư phòng ra, liền thấy bên trong đã có người đang đứng lặng lẽ, rút một cuốn sách nguyên văn về khởi nguyên vũ trụ trên giá sách của nàng ra đọc. Nàng hơi nhướng mày, thuận tay đóng cửa lại. “Sao ngươi lại tới đây?”
Nàng đi vào, lấy ra hai cái chén từ giá sách, rồi lại tìm trong tủ kính một chai Bạch Lan Địa đã uống một nửa, rót cho mình và đối phương mỗi người một chén. Nàng đưa chén tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận