Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 1581

Chương 1581: Đừng nói cho Kiều Niệm là ta nói
Giang Nghiêu còn chưa hiểu Thích Nghiên tới làm gì, chuyện của Giang Ly tại sao lại dính líu đến Thích gia, Thích Nghiên tìm tới cửa bảo nhà bọn họ đi thuyết phục Kiều Niệm lại là chuyện gì xảy ra... Cho nên lúc Giang Tiêm Nhu nói với hắn rằng cơ thể không khỏe, muốn lên lầu nghỉ ngơi trước, hắn cũng không hỏi nhiều, liền để nàng đi lên trước.
Giang Tiêm Nhu nhìn trong phòng khách vài lần, mím chặt khóe miệng, ánh mắt nảy sinh ác độc rồi quay đầu lên lầu.
Nàng trở lại phòng của mình.
Sau khi đóng cửa phòng, nàng cũng không nghỉ ngơi như đã nói với Giang Nghiêu, mà tìm chiếc điện thoại đang sạc ở đầu giường của mình, lật ra số điện thoại của Giang Ly.
Giang Tiêm Nhu do dự vài giây, nhưng dã tâm đã lấn át tất cả suy nghĩ của nàng vào lúc này, nàng cắn chặt răng rồi bấm số gọi cho Giang Ly.
*
Bệnh viện.
Giang Ly nằm trên giường bệnh mười ngày, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng ngồi dậy được với sự trợ giúp của y tá. Y tá vừa giúp hắn nâng cao đầu giường lên, sau đó đưa điều khiển TV trong phòng bệnh cho hắn, cười nói: “Giang thiếu, trước khi Hoàng Lão tới thay thuốc cho ngươi, ngươi xem TV một chút đi.”
Hoàng Lão đã từ Lâm Thị chạy tới vào ngày thứ hai sau khi Giang Ly nhập viện, việc hồi phục sau đó của Giang Ly hoàn toàn do lão nhân gia ông ta tiếp nhận.
Hoàng Lão đức cao vọng trọng trong giới y học, việc ông ấy chịu tái xuất để tự mình trị liệu cho bệnh nhân khiến các bác sĩ y tá trong bệnh viện đều sôi sục, ai nấy đều hưng phấn không thôi.
Gần đây, phòng bệnh của Giang Ly là địa điểm check-in yêu thích nhất của các bác sĩ y tá, tất cả mọi người đều muốn có vinh hạnh được gặp một lần nhân vật hàng đầu cấp bậc đại sư trong ngành của mình.
Loại sùng bái và theo đuổi thuần túy bắt nguồn từ học thuật này không giống với việc truy tinh.
Giang Ly vốn đã quen với việc bị fan hâm mộ theo đuổi, lần này bị vây xem như tinh tinh trong vườn bách thú thí nghiệm, hắn cũng rất bình tĩnh.
Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, mỗi ngày đều không suy nghĩ nhiều.
Y tá vừa đẩy xe ra ngoài. Hắn đang nhàm chán cầm lấy điều khiển TV chuẩn bị tìm phim truyền hình xem một chút thì điện thoại liền vang lên.
Giang Ly cầm lấy điện thoại trên đầu giường, cúi đầu nhìn. Nhìn thấy màn hình hiển thị tên Giang Tiêm Nhu.
Hắn không nghĩ nhiều, tay bị thương không tiện cầm máy nghe, liền mở loa ngoài, giọng điệu nhẹ nhàng: “Alo?”
“Ngươi có biết Kiều Niệm vì ngươi mà bắt cóc Thích Lan Doãn không?” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói lạnh lùng của Giang Tiêm Nhu liền truyền tới từ đầu dây bên kia.
Giang Ly biến sắc, sắc mặt hồng hào khó khăn lắm mới dưỡng lại được sau mười ngày trong nháy mắt mất hết huyết sắc. Hắn cố gắng muốn ngồi dậy, kết quả động đến chỗ bị thương, đau đến mức lại ngã ngồi xuống giường, giọng nói lại vô cùng gấp gáp: “Ngươi nói cái gì? Có ý gì?”
Giang Tiêm Nhu nói với hắn bằng giọng rất lãnh đạm: “Kiều Niệm vì ngươi mà bắt cóc Thích Lan Doãn, người Thích gia đã tìm tới cửa nói với cha là muốn đi theo trình tự pháp luật. Giang Ly, ngươi có biết tội bắt cóc sẽ bị phán bao nhiêu năm không?”
Giang Ly bị hỏi đến mức không nói nên lời, đồng tử co rút dữ dội.
Hắn căn bản không ngờ tới Kiều Niệm sẽ vì trút giận cho hắn mà chạy tới đối đầu với Thích gia.
Giọng nói của Giang Tiêm Nhu xen lẫn vẻ tức giận lại truyền đến từ đầu dây bên kia, mặc dù nàng cố gắng muốn giọng nói của mình nghe có vẻ bình thản một chút, nhưng trên thực tế lại tràn đầy oán hận: “... Ta khuyên ngươi nên sớm nói với Kiều Niệm để nàng thả người ra. Đừng làm lớn chuyện này lên, nếu sự việc bị làm lớn, Thích gia thật sự muốn dùng pháp luật với nàng ấy, người xui xẻo chỉ có mình nàng thôi!”
“Ta nói với nàng, cha mẹ nói với nàng đều không có tác dụng, nàng sẽ không nghe lời chúng ta đâu. Trong cái nhà này, chỉ có lời của ngươi thì nàng mới nghe lọt tai.”
Giang Tiêm Nhu nói xong, lại hạ giọng, nhấn mạnh bổ sung một câu: “Nhớ kỹ, đừng nói là ta cho ngươi biết. Ta cũng không muốn chọc vào con nhỏ điên đó.”
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận