Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 3796

Chương 3796: Niệm tỷ biết tất cả mọi chuyện
Kiều Niệm kéo một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, thần sắc trên mặt tỏ ra thông tuệ: “Ngươi không biết?”
Tạ Lão Thái Thái đứng ở nơi đó, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, lại không dám lau mồ hôi, cố gắng trấn tĩnh tinh thần giả vờ ngây ngốc: “Ta thật không biết ngươi đang nói cái gì.”
“......”
Kiều Niệm nhìn bà ta vài giây rồi dời ánh mắt đi, tóc mái rũ xuống che đi phần xương chân mày càng làm nổi bật gương mặt sắc bén của nàng, trong tay nàng có thêm một cái bật lửa đang nghịch.
Tạ Lão Thái Thái liền nhìn xem nàng bật bật lửa, ánh lửa màu xanh lam sáng lên.
Rõ ràng là động tác rất đơn giản, nhưng sát khí ẩn giấu bên trong cũng rất rõ ràng.
Kiều Niệm muốn bà ta chết.
Nhận thức này khiến Tạ Lão Thái Thái hít sâu một hơi, một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, bà ta hoảng sợ nhìn về phía nữ sinh đang mím môi không lên tiếng, giành nói trước khi đối phương kịp mở miệng: “Ngươi và Thính Vân cùng Vận nhi dù sao cũng quen biết. Ta cũng coi như nửa trưởng bối của ngươi, dựa theo bối phận trong nhà, Vận nhi là mợ của ngươi. Ngươi còn phải gọi ta một tiếng nãi nãi...”
Bà ta ngược lại mặt dày mày dạn mà mở miệng nói điều này.
Chỉ tiếc lời này đối với Kiều Niệm không có tác dụng, ngược lại càng làm lộ rõ sự chột dạ của bà ta.
Kiều Niệm nhíu mày nhìn bà ta vội vàng không nén nổi lôi Tạ Vận và Tạ Thính Vân ra để biện hộ, ánh mắt lạnh lẽo, không có nhiều cảm xúc bên trong.
“Sự kiên nhẫn của ta có hạn.”
“......” Tạ Lão Thái Thái vẫn cố gắng gượng, không muốn nói.
Bàn tay trắng nõn của Kiều Niệm cầm bật lửa, *xoạch* một tiếng bật lên tia lửa, lười biếng mở miệng nhắc nhở bà ta: “Nếu ta không biết gì cả thì đã không tìm đến ngươi.”
“Ta đã tìm tới tận khu phi pháp, thì sẽ không vô duyên vô cớ tìm ngươi. Cho nên nếu ta là ngươi, thay vì giả ngốc ở đây, không bằng thẳng thắn một chút. Như vậy tốt hơn cho tất cả mọi người. Có lẽ nể mặt Tạ Di, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.”
“Ngươi biết bao nhiêu?” Tạ Lão Thái Thái không phải người ngu.
Kiều Niệm đã nói đến mức này, bà ta lại nói mình không biết gì thì đã không thực tế.
Bà ta vẫn không chắc Kiều Niệm rốt cuộc biết bao nhiêu.
“Toàn bộ.”
“......”
Tạ Lão Thái Thái lại hít vào một hơi khí lạnh, hơi lạnh rót vào dạ dày gây ra cơn đau co thắt, kích thích thái dương bà ta co rút đau đớn.
Bà ta không hoàn toàn tin lời Kiều Niệm nói, thăm dò mở miệng: “Vậy ngươi biết tại sao Quý Tình phải chết?”
Kiều Niệm không lập tức trả lời bà ta.
Vẻ kinh ngạc và nghi ngờ trên mặt Tạ Lão Thái Thái dần bình tĩnh lại, bà ta siết chặt lòng bàn tay, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Kiều Niệm, ta khuyên ngươi đừng truy cứu nữa. Người chết đã chết rồi, người sống còn phải sống tiếp! Ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, còn lợi hại hơn cả Quý Tình...”
Giọng bà ta chợt đổi, đột nhiên trở nên sắc bén: “Nhưng ngươi phải hiểu rõ, cho dù đổi Quý Tình thành ngươi bây giờ, một khi nhúng chân vào chuyện này cũng sẽ chết không toàn thây!”
Lời cảnh cáo đanh thép của bà ta không giống giả, nói xa nói gần đều như đang suy nghĩ cho Kiều Niệm, dù không có mấy phần thật lòng, nghe cũng cực kỳ giống sự quan tâm chân thành của trưởng bối đối với vãn bối.
Nữ sinh lại chỉ nhàn nhạt liếc bà ta một cái, hờ hững đáp lời: “Bởi vì hạch hòa tan?”
“Ngươi?!”
Tạ Lão Thái Thái như bị sét đánh, cả người run lên, đột nhiên nhìn về phía nàng, ánh mắt kia giống như gặp quỷ, tràn ngập kinh hãi.
“Ngươi... Ngươi biết?”
Đầu lưỡi bà ta dường như không còn là của mình, lắp bắp nặn ra một câu.
Sự kinh hãi trong ánh mắt đó không hề giảm bớt chút nào.
Kiều Niệm biết?
Sao Kiều Niệm lại biết cả chuyện này?
Đây là bí mật trong bí mật!
Nếu Kiều Niệm biết cả chuyện này, vậy lời nàng nói “Toàn bộ” trước đó là thật, nàng thật sự biết tất cả!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận