Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 278

**Chương 278: Muốn chuyển trường**
Đường Vi nói cho bọn họ biết đối phương muốn thế nào!
“Ngươi cho rằng hủy bỏ tư cách đoạt giải của Kiều Sân là coi như xong sao? Ngươi không nghe thấy đối phương hỏi chúng ta có phải cảm thấy Kiều Niệm không ai sủng ái nên có thể tùy tiện khi dễ không?”
Hà Ngọc Quyên nghĩ tới: “Ngươi nói người trẻ tuổi kia?”
Nàng không để người trẻ tuổi kia vào lòng.
So với người trẻ tuổi mà nàng chưa từng gặp kia.
Nàng lo lắng hơn về cha ruột của Bạch Nhãn Lang, nàng tuyệt đối không nghĩ tới người ba ba kia của Kiều Niệm đến từ huyện Tháp Hà lại là người đến từ đại gia tộc đỉnh cấp Giang gia ở Nhiễu Thành.
Những năm này trọng tâm của Giang gia dần dần chuyển dời đến Kinh Thị, nhưng người ta ở Nhiễu Thành vẫn là có căn cơ, không nói những cái khác, thu thập bọn họ là dư sức.
Về phần người trẻ tuổi kia......
Hà Ngọc Quyên không để ý nói: “Người trẻ tuổi kia hẳn là nhân tình của Kiều Niệm... Thật là tuổi còn nhỏ không chịu học hành đàng hoàng, suốt ngày dựa vào gương mặt đó của mình mà ở bên ngoài câu tam đáp tứ.”
Nhân tình? Đường Vi muốn cười, nhưng tâm trạng vào giờ khắc này lại khiến nàng cười không nổi, da mặt căng thẳng, khóe miệng kéo xuống, tay nhanh chóng lần chuỗi phật châu trong tay: “Ta cho các ngươi một lời khuyên. Nếu Kiều Niệm để các ngươi chọn một trong hai, các ngươi tốt nhất nên chọn một, đừng nghĩ rằng còn có cơ hội giải quyết riêng. Lần này không phải các ngươi xin lỗi bồi thường tiền là có thể giải quyết được sự việc, nếu như việc bị đánh gãy một chân hoặc là mất đi suất tiến cử vào Nhân Nghệ có thể dàn xếp ổn thỏa chuyện này, các ngươi nên đến chùa miếu thắp nhang cầu nguyện cảm tạ Bồ tát phù hộ đi...”
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Hà Ngọc Quyên vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhíu chặt lông mày, không mấy tin tưởng: “Đường gia...”
Ha ha, nàng còn nhắc đến Đường gia. Mi tâm Đường Vi giật mạnh, thiếu chút nữa đã giật đứt chuỗi phật châu trong tay, nàng gằn giọng từ trong cổ họng ra, nói một cách nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý: “Đường gia không bị các ngươi kéo xuống nước đã là tốt lắm rồi. Ngươi cũng đừng trông cậy Đường gia còn có thể giúp ngươi được gì, chính ta còn tự thân khó bảo toàn!”
Lời này của nàng vừa thốt ra, Hà Ngọc Quyên ngồi thẳng đờ trên ghế sa lon, mặt mày tràn đầy hoang mang, nỉ non: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Đường Vi và nàng có giao tình mấy chục năm, là có tình cảm thật sự, nếu không thì lúc này cũng sẽ không ngồi ở đây. Nghe vậy, nàng chỉ hừ nhẹ một tiếng, mí mắt nhướng lên, liếc nhìn Kiều Sân với đôi mắt sưng đỏ vì khóc, rồi thấp giọng nói: “Còn nữa, sau khi chọn xong thì để Kiều Sân chuyển trường đi, đối phương nhắm mắt làm ngơ, không chừng còn có thể thả cho các ngươi một con đường sống.”
Kiều Sân bỗng nhiên ngẩng đầu, thiếu chút nữa đã nghiến nát hàm răng.
Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng không tài nào chấp nhận được kết quả xử lý mà Đường Vi nói.
Nàng không thể đến Nhân Nghệ học đã đành, lẽ nào ngay cả trường Nhất Trung Nhiễu Thành cũng không thể ở lại sao?
Đường Vi căn bản không quan tâm nàng nghĩ thế nào, nếu không phải Hà Ngọc Quyên khổ sở cầu xin nàng, nàng ngay cả việc nhắc nhở hai câu này cũng không muốn.
“Kiều gia có thể sắp phá sản, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt!”
*
Hôm sau, tại trường Nhất Trung Nhiễu Thành.
Kiều Vì Dân dẫn Kiều Sân đến làm thủ tục chuyển trường.
Muốn chuyển trường thì chắc chắn phải nói với hiệu trưởng một tiếng, vì vậy bọn họ đã đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Sau khi Kiều Vì Dân nói rõ ý định, hiệu trưởng dù có giật mình, nhưng cũng không giữ lại gì nhiều, chỉ nói một câu: “Học sinh Kiều Sân từ trước đến nay thành tích luôn ưu tú, lại là hạt nhân văn nghệ trong trường, đột nhiên chuyển trường, nhà trường cũng thấy thật đáng tiếc. Nhưng ta tôn trọng quyết định của các ngươi!”
Hắn nghiêng đầu, dùng vẻ mặt hòa ái nói với nữ sinh có đôi mắt sưng đỏ vì khóc: “Đến trường mới phải học tập thật giỏi, lớp 12 rồi, ta tin tưởng với thành tích của ngươi, nhất định có thể thi đậu vào đại học tốt.”
Kiều Sân nghe hắn nói, dù biết rõ đối phương chỉ là nói lời khách sáo an ủi mình, hốc mắt cũng không kìm được mà chua xót, suýt nữa lại bật khóc, giọng nói nghẹn ngào, nàng siết chặt nắm đấm, nói lời cảm tạ với hắn: “... Cảm ơn hiệu trưởng.”
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận