Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 3779

Chương 3779: À đúng rồi, Kiều Niệm cũng tới
Hắn ngược lại không hề bất ngờ, trực tiếp phân phó Ám Vệ: “Đem mấy người kia xử lý, làm sạch sẽ một chút, đừng để người khác nắm được cán.” “Vâng.” Ám Vệ không tỏ ra kinh ngạc, ra ngoài làm việc.
Địch Tây Thành lúc này mới nheo mắt lại, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí.
Ngay lúc mở cửa thì đụng phải Tạ Lão Thái Thái cũng vừa vặn đi ra.
Tạ Lão Thái Thái nhìn thấy hắn, mắt sáng lên, mỉm cười tiến tới chào hỏi: “Địch thiếu, xem như gặp được ngươi rồi. Ta vừa vặn có chuyện tìm ngươi.” Địch Tây Thành không thể làm như không thấy, nếu đã đụng mặt, nên cho chút thể diện thì vẫn phải cho: “Lão phu nhân tìm ta có việc?” Tạ Lão Thái Thái nhìn ra sự qua loa trong lời nói của hắn, cười ha hả nén lại sự không thoải mái trong lòng, nói: “Ta tìm được người rồi.” Địch Tây Thành không ngờ nàng lại có thể tìm được người, bật cười, tỏ vẻ không tin: “Ồ? Lão phu nhân không tính sai đấy chứ? Chúng ta bao nhiêu người tìm ở đây mấy ngày đều không thấy người, ngài cứ ở trong nhà khách không ra ngoài thế mà tìm được người.” Tạ Lão Thái Thái kể lại cho hắn nghe mình đã tìm được người như thế nào, cuối cùng nói: “Bọn họ trốn trong một gia đình ở tiểu trấn. Tòa nhà đó quá rách nát, bên trong đông người lại phức tạp, nếu chúng ta trực tiếp đi bắt có thể sẽ khiến bọn họ sớm nhận được tin tức mà chạy mất.” Nàng hơi có vẻ đắc ý: “Cho nên ta đã nghĩ ra một biện pháp, nhờ người truyền lời cho bọn họ, nói cha mẹ của hắn hẹn hắn gặp mặt tại khu rừng nhỏ. Trẻ con chắc chắn muốn gặp cha mẹ, chúng ta chỉ cần đợi bọn họ đến điểm hẹn, rồi bắt người lại là được.” Địch Tây Thành nhìn vẻ mặt hung ác cay nghiệt của lão phụ nhân trước mặt, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt lộ vẻ châm chọc, hơi nhếch khóe miệng: “Không hổ là người Độc Lập Châu.” Tạ Lão Thái Thái không nghe ra ý đùa cợt trong lời của hắn, tưởng Địch Tây Thành đang khen mình, cười không khép được miệng. Bà hơi sửa lại khăn trùm đầu rồi nói: “Lần này cần giải quyết xong mối tai hoạ ngầm cuối cùng, ta còn hy vọng Địch thiếu giúp ta nói vài lời tốt đẹp trước mặt nữ hoàng.” “Đương nhiên.” Địch Tây Thành đáp ứng rất sảng khoái.
Tạ Lão Thái Thái âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thái độ đối với hắn càng thêm thân thiện, lại nói cho hắn thời gian và địa điểm đã hẹn với đứa nhỏ. Để làm lơi lỏng lòng cảnh giác của bọn họ, Tạ Lão Thái Thái hết sức giảo hoạt sắp xếp thời gian vào lúc sáu giờ rạng sáng, khi trời tờ mờ sáng.
Vào thời điểm này, tinh thần con người thư giãn nhất, đồng thời cũng dễ bị dao động nhất, cũng phù hợp với tâm lý cha mẹ muốn gặp con cái.
Dù sao cũng không ai lại hẹn gặp mặt trong rừng cây vào lúc nửa đêm, khi đó trời tối đen như mực, nhìn cũng không rõ lắm.
“Nếu bọn họ không đến......” “Bọn họ nhất định sẽ đến.” Tạ Lão Thái Thái rất chắc chắn: “Ta đã bảo người đưa tin nói rằng mẹ nuôi của hắn bị bệnh, bệnh nặng, chỉ muốn gặp hắn một lần cuối.” Cho dù là giả.
Nhưng con người là vậy, nghe thấy sự ràng buộc của tình thân thì luôn luôn dễ mềm lòng.
Một khi đã mềm lòng, bọn họ sẽ bí quá hoá liều.
Địch Tây Thành nhếch miệng, trong đôi mắt luôn lạnh lùng cũng ánh lên vẻ phải nhìn bà bằng con mắt khác: “Không ngờ Tạ lão phu nhân lại... làm được đến thế.” Lần này Tạ Lão Thái Thái nghe ra được ý trào phúng của đối phương, nụ cười tắt ngấm, nhưng ngại thân phận của đối phương nên không tiện phát tác.
Trong lòng ngấm ngầm tức giận không thôi.
Địch Tây Thành này có ý gì.
Bà nghĩ ra biện pháp dụ người ra, hắn còn ở đây âm dương quái khí, thật là khó hiểu!
Cũng may Địch Tây Thành không ở lại quá lâu, cất bước đi xuống: “Ta đi thông báo cho mọi người sắp xếp một chút, chuẩn bị thu lưới.” Hắn vẫn không quên, cũng không quay đầu lại, nói với Tạ Lão Thái Thái đang đứng tại chỗ: “À đúng rồi, Kiều Niệm cũng đến rồi. Chúng ta muốn làm thì phải nhanh lên một chút.” (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận