Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 401

Chương 401: Lại là Phó Qua cùng phòng
Nhắc đến lẩu, Kiều Niệm khá là hứng thú, "Ừm" một tiếng, cất điện thoại đi theo phía sau hắn.
“Ta đi lấy xe.” Diệp Vọng Xuyên nhếch miệng.
Hắn đi phía trước dẫn đường, lúc đi ngang qua Ôn Tử Ngu, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho, trực tiếp lướt qua.
Kiều Niệm cũng vậy, đi theo phía sau hắn lướt qua người Ôn Tử Ngu.
Nàng cũng không phải là không có lễ phép hay có ý kiến gì với Ôn Tử Ngu, đơn thuần là quên mất trước đó từng có người như vậy bắt chuyện với mình.
Bọn hắn trước sau nối gót rời đi, chỉ còn lại Cố Tam và Ôn Tử Ngu hai người.
So với Diệp Vọng Xuyên hoàn toàn không xem ‘đối thủ’ ra gì, Cố Tam tự nhận mình coi như có chút tình người, lúc đi ngang qua Ôn Tử Ngu, đưa tay vỗ lên vai hắn, vẻ mặt lộ rõ sự đồng tình, hạ giọng nói một câu: “Nén bi thương!”
Ôn Tử Ngu: “......”
Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.
Ôn Tử Ngu nhìn chăm chú hướng ba người rời đi, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn, mãi cho đến khi điện thoại di động reo sắp mất kiên nhẫn, hắn mới miễn cưỡng cúi đầu nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến.
Phó Qua.
Hắn nhíu mày, chậm rãi đưa di động lên tai.
“Alo? Ừm, ta đang ở trường. Vừa rồi?”
Hắn lại nhìn về phía cây cột nơi Kiều Niệm vừa đứng dựa vào, trong đầu nhớ lại ánh mắt vừa nhướng lên, vừa ngang ngược lại vừa dương dương tự đắc kia.
Trong lòng thất vọng, hụt hẫng, nói: “Vừa rồi gặp chút chuyện, đã không sao rồi. Các ngươi ăn trước đi, ngươi gửi địa chỉ cho ta, ta tới ngay.”
Nói xong, hắn cúp điện thoại.
Không đầy một lát, một tin nhắn hiện lên, gửi cho hắn một định vị vị trí, ở ngay gần trường, một nhà hàng xem như khá cao cấp. Phía sau định vị, Phó Qua còn gửi thêm cho hắn một tin nhắn.
Đại khái ý là “Bạn gái mình vừa thi xong, hơi mệt, nên không đi ăn ở chỗ nào quá xa, tìm đại một quán ở gần trường, chờ lần sau có thời gian rảnh, hắn sẽ mời mọi người đến nơi cao cấp hơn ăn cơm”.
Ôn Tử Ngu nhìn tin nhắn giải thích hắn gửi tới, mi mắt cụp xuống, gương mặt 'tiểu sinh Kem' không chút biểu cảm, sâu trong đáy mắt dường như thoáng qua một tia khinh thường.
Hắn tiện tay trả lời một chữ “Đi”.
Trong lòng lại thầm xem thường.
Rõ ràng khoa Tài chính lớn như vậy cũng chỉ có vài sinh viên giỏi, số người sau này có tiền đồ lại càng ít ỏi. Phó Qua xem như không tệ, còn trẻ, có đầu óc, gia thế cũng coi như ổn, lại còn được phân vào cùng ký túc xá với hắn. Căn cứ theo nguyên tắc quen biết bạn bè, quan hệ của bọn hắn vẫn ổn, xem như là bạn bè.
Phó Qua người này, lúc mới tiếp xúc thì thấy cũng được, nhưng tiếp xúc lâu rồi lại có chút không biết phải hình dung thế nào.
Ví dụ như tin nhắn hắn vừa gửi cho mình.
Quá mức phù phiếm hư vinh!
Hắn muốn dẫn bạn gái đi mời người trong ký túc xá ăn cơm, tiện thể giới thiệu bạn gái cho mọi người làm quen, chuyện này không có gì đáng trách.
Nghe nói bạn gái hắn thành tích không tệ, cũng đến tham gia kỳ thi tuyển sinh tự chủ lần này, đều là học muội cùng trường, tương lai bọn hắn có thể giúp đỡ chiếu cố một chút.
Nhưng mời khách là mời khách, đây là Kinh Thị chứ đâu phải Nhiễu Thành. Nơi này ba bước gặp một phú hộ, năm bước gặp một hào môn.
Phó gia ở Nhiễu Thành xem như không tệ, cũng ít nhiều có chút tiếng tăm, nhưng đến nơi ngọa hổ tàng long như Kinh Thị này, chút gốc gác đó của Phó gia liền chẳng thấm vào đâu.
Phó Qua nhiều nhất chỉ có thể dùng tiền đặt chỗ ở nhà hàng xem như cao cấp để ăn cơm. Ở Kinh Thị, phàm là hội sở cao cấp một chút đều cần thân phận mới vào được, chính hắn muốn vào còn khó, nói gì đến chuyện mời mọi người đi? Đây không phải là khoác lác, cố giữ thể diện cho mình thì là gì?
Bản thân Ôn Tử Ngu xuất thân từ giới thượng lưu cao nhất, rất chướng mắt kiểu hành vi càng che giấu càng lộ liễu này của hắn.
Hắn nhìn lại địa chỉ định vị Phó Qua gửi cho, xóa tin nhắn đi, cất điện thoại di động vào túi áo, đi về phía cổng trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận