Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 540

“Niệm Niệm, ta không phải uy h·i·ế·p ngươi, ta chỉ đang giảng đạo lý cho ngươi thôi. Tr·ê·n thế giới này vốn không phải chỉ có đen và trắng, không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng p·h·áp luật, giống như ánh mặt trời vậy, cũng có những nơi không thể chiếu tới.”
Hắn lấy một tờ chi phiếu từ trong ví ra, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Kiều Niệm, rồi ôn hòa nói: “Một triệu không phải là ít. Chuyện này dừng lại ở đây, Trần Viễn không chỉ nhận được một triệu tiền bồi thường, mà cha của hắn cũng có thể được đưa đến b·ệ·n·h viện ở Kinh Thị để tiếp nh·ậ·n trị liệu tốt hơn. Thương vụ này đối với hắn mà nói là chỉ có lời chứ không lỗ. Về phần hắn... Đợi hắn tốt nghiệp, ta sẽ ra mặt giúp hắn tìm c·ô·ng ty, tuyệt đối không để hắn thất nghiệp, ngươi thấy thế nào?”
Đây không phải là thương lượng, mà là đưa ra lựa chọn sau khi uy h·i·ế·p!
Ánh mắt Kiều Niệm rét lạnh, lộ ra vẻ băng giá. Nàng vốn đã một tay cầm balo đeo chéo chuẩn bị rời đi, lúc này lại đặt mạnh balo xuống ghế sô pha, gương mặt xinh đẹp đối diện với Thẩm Kính Ngôn, đôi mắt đen khẽ nhướng lên, bật cười một tiếng.
Giọng điệu rất bất cần đời: “Các người cứ thử xem…”
Sau khi nàng cười xong, điện thoại lại rung lên hai lần. Kiều Niệm cúi đầu, đáy mắt ẩn chứa tia lạnh lẽo, nhìn vào điện thoại, là tin nhắn Cố Tam gửi tới.
【 Cố Tam: Kiều tiểu thư, chúng ta đến phụ cận ngươi nói, ta đem xe dừng ở ven đường chờ ngươi. Vọng gia để cho ta nói cho ngươi, không nóng nảy, từ từ đi ra (*?▽?*)】
Nàng nhìn biểu tượng cảm xúc ở cuối tin nhắn, vẻ tức giận trong mắt hơi dịu đi.
Trước đây chỉ có Giang Ly và cha nàng t·h·í·c·h dùng biểu tượng cảm xúc này.
Bây giờ đến cả Cố Tam cũng dùng rồi.
Những người thân cận nhất gửi tin nhắn cho nàng dường như luôn kèm theo biểu tượng đáng yêu này, ngay cả Thẩm Thanh Thanh bọn hắn cũng t·h·í·c·h thêm ký hiệu này vào sau tin nhắn gửi cho nàng.
Kiều Niệm không trả lời tin nhắn, xem xong điện thoại liền ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Kính Ngôn một lần nữa. Có lẽ vì chút việc xen ngang vừa rồi, lệ khí quanh thân nàng đã thu lại không ít, nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ lạnh nhạt. Nàng cũng không nói gì nhiều với Thẩm Kính Ngôn, chỉ một câu.
“Tr·ê·n thế giới này đúng là không phải chỉ có đen và trắng, nhưng ta tin rằng, chính nghĩa luôn tồn tại. Thế giới dù tối tăm đến đâu, chắc chắn vẫn sẽ có ánh sáng!”
Cho nên nàng t·h·í·c·h chữ này. SUN. Ánh sáng. Ánh nắng. Đuổi theo ánh sáng!
“Ta khuyên các người đừng có ý đồ gì với cha con Trần Viễn. Ta vì nể mặt ngài nên mới bằng lòng thả Vệ Kỳ một ngựa, nhưng ngươi tại ta chỗ này mặt mũi cũng không có lớn như vậy. Ít nhất là không lớn đến mức các người nghĩ rằng có mối quan hệ này ở đây thì ta sẽ không làm gì Vệ Kỳ đâu…”
Đồng tử Kiều Niệm co lại, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Thẩm Kính Ngôn lại cảm thấy một áp lực vô hình bao phủ lấy mình, ép tới mức hắn có chút khó thở.
Sao trước đây hắn không nhận ra khí tràng tr·ê·n người nàng lại mạnh mẽ đến vậy.
Loại khí tràng này.
Hắn tung hoành trong giới ở Kinh Thị bao nhiêu năm như vậy, cũng chưa từng gặp mấy người có được khí tràng thế này.
Kiều Giận mà so với Kiều Niệm lúc này, đơn giản là không có bất kỳ khả năng so sánh nào, đứng chung một chỗ sẽ chỉ bị giây thành c·ặ·n bã!
Nếu không phải biết Kiều Niệm không thi đỗ Thanh Đại, hắn suýt chút nữa đã hoài nghi lựa chọn ban đầu của mình.
Kiều Niệm không biết hắn đang nghĩ gì, sau khi thoáng đè nén lệ khí tr·ê·n người xuống, nàng xoay người cầm lấy balo đeo chéo lần nữa, t·i·ệ·n tay khoác lên vai, một tay đút vào túi quần, ánh mắt trông lơ đãng mà bất cần đời: “… Cha con Trần Viễn mà xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, Vệ Kỳ chắc chắn sẽ phải trả giá theo sau. Thẩm thúc, ta nói được là làm được!”
Lời này nói ra ngắn gọn súc tích, nhưng không hề nể mặt chút nào.
Thẩm Kính Ngôn bao năm nay s·ố·n·g trong nhung lụa, đi đến đâu cũng không t·h·iếu kẻ a dua nịnh hót, chưa từng nghe lời nào thẳng thừng không nể mặt như vậy.
—— Ta là nể mặt ngươi thả Vệ Kỳ một ngựa, nhưng ngươi tại ta chỗ này mặt mũi cũng không có lớn như vậy!
—— Cha con Trần Viễn mà xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, Vệ Kỳ chắc chắn sẽ phải trả giá theo sau.
Trong nhất thời, Thẩm Kính Ngôn vậy mà không biết phải đáp lời thế nào.
Rõ ràng là hắn đang uy h·i·ế·p Kiều Niệm, vậy mà giờ lại ngược lại, biến thành Kiều Niệm đang cảnh cáo hắn!
Niệm tỷ: Thế giới dù tối tăm đến đâu, chắc chắn vẫn sẽ có ánh sáng.
Cho nên đã trở thành ánh sáng trong lòng rất nhiều người.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận