Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 5823

"Ta không chờ được nữa." Kiều Niệm nói cho hắn biết: "Ta đã quan sát rồi, nếu ta muốn dựa vào con đường chính quy để phấn đấu đến mức có thể tiếp xúc được tài liệu cơ mật, thì ít nhất cũng phải làm ở đây thêm mười năm tám năm nữa. Cho dù gia tộc Eileen và gia tộc Tắc Long tin tưởng ta, ta cũng cần ít nhất ba đến năm năm mới có thể vào được tổ thứ nhất. Nhưng tất cả những điều này đều có một điều kiện tiên quyết —— ta cần phải tiếp xúc mặt đối mặt với bọn hắn."
"Người của các đại gia tộc ở Thứ sáu châu bản tính rất cảnh giác, tuyệt đối sẽ không đặc biệt đề bạt ta vào phòng thí nghiệm thứ nhất trước khi bọn hắn gặp qua ta. Ta muốn đi vào thì phải gặp mặt bọn hắn. Người từng gặp qua ta không phải là ít, ta với bọn hắn vừa gặp mặt thì mọi chuyện sẽ bại lộ hết. Như vậy ta cũng không lấy được tài liệu mình muốn."
Kiều Niệm nói: "Cho nên ta không muốn chờ. Chờ đợi không phải tính cách của ta! Thứ ta muốn, ta sẽ tự mình tranh thủ, bọn hắn không cho ta thì chính ta đi lấy."
Diệp Vọng Xuyên cân nhắc trong giây lát rồi hỏi nàng: "Ngươi nghĩ kỹ chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi." Nữ sinh nhếch miệng bất cần, nụ cười mang vẻ liều lĩnh: "Chẳng phải chỉ là cái phòng thí nghiệm thứ nhất sao. Ta từng đi qua khu phi pháp, xông qua độc lập châu, cũng đâu phải chưa từng tới Thứ sáu châu, chỉ một cái phòng thí nghiệm mà thôi, ta chắc chắn vào được!"
"Được." Giọng nam nhân bình ổn lại thong dong: "Lần này ngươi đừng đi, để ta đi lấy. Ngươi gửi tài liệu ngươi muốn tìm cho ta, ta sẽ cố hết sức sao chép ra ngoài."
"?" Kiều Niệm ngẩn ra một giây, đầu đầy dấu chấm hỏi, rồi không chút do dự trả lời: "Không được, sức khỏe của ngươi vẫn chưa tốt."
Diệp Vọng Xuyên hỏi ngược lại: "Vậy còn ngươi? Vết thương trên vai ngươi đã lành hẳn chưa?"
Hắn không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc đến bả vai, Kiều Niệm nhấc vai trái lên liền cảm nhận được sự co rút vô hình của cơ bắp mang đến cảm giác khó chịu, nàng lại hơi bực bội cau mày, xoay người lần nữa nhặt bình nước trên bàn lên xoay tròn trong lòng bàn tay, mím môi nói: "Ta không sao."
Nàng dừng một chút, dùng giọng điệu không để tâm nói: "Trước kia ta đâu phải chưa từng bị thương, vết thương phiền phức hơn thế này cũng từng gặp rồi. Không cần lo lắng cho ta."
"Đó là trước kia." Hiện tại không giống nữa, bây giờ nàng không còn một mình. Diệp Vọng Xuyên dường như không muốn tranh luận quá nhiều với nàng về việc này: "Niệm Niệm, chờ ngươi khỏe hơn một chút chúng ta lại thương lượng."
Kiều Niệm cũng không vội vào lúc này: "Ừm, được. Để sau hẵng nói."
Diệp Vọng Xuyên nhớ tới người đã biến mất, nói với nàng: "Mấy ngày nay ngươi cẩn thận một chút, ta sẽ mau chóng để Quý Lâm tìm ra người đó."
"Được."
Kiều Niệm ở nhà thay bộ quần áo tông màu ấm, làm dịu đi khí phách sắc bén trên người nàng, ngũ quan trông nhu hòa hơn, càng có dáng vẻ nên có ở độ tuổi này hơn. Nàng xoay cái bình trong lòng bàn tay, đầu ngón tay mân mê nắp bình hồi lâu mà không vặn ra, ngược lại có chút bực bội, giọng rầu rĩ nói: "Hơi muốn ăn nồi lẩu."
Thứ sáu châu toàn ăn đồ Tây, mỗi ngày đều là bò bít tết, salad, gà rán miếng, sốt cà chua, phô mai, sốt ngọt, đối với vị giác của người tỉnh S như Kiều Niệm mà nói thì thật sự là thống khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận