Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 99: Đem người phiến thành 200 phiến pháp y, nàng danh tự có chút quen tai a

Chương 99: Đem người xẻ thành 200 mảnh pháp y, tên của nàng nghe có chút quen tai nha.
Trong khoảnh khắc, Lý Uyên đành phải vội vã hướng ánh mắt cầu cứu về phía Trần Mặc Mặc.
Nhưng với tình huống này, Trần Mặc Mặc cũng chỉ có thể trưng ra vẻ mặt đáng thương nhìn Lý Uyên mà không giúp được gì. Nàng thật sự không thể thay Lý Uyên được...
Hai quân đang giao chiến kịch liệt, nếu nàng bây giờ đi phá đám Hàn Hiểu Hiểu, vậy sau này chắc chắn Hàn Hiểu Hiểu sẽ không cho nàng bước chân vào cái cửa này nữa! Đến lúc đó nàng còn cách nào thấy người trong lòng của mình đây?
Nhìn Trần Mặc Mặc tội nghiệp đưa cho mình ánh mắt tự cầu phúc. Lý Uyên lúc này chỉ muốn xẻ mình thành năm mảnh, mỗi người các nàng phân một mảnh thì hay biết mấy! Đỡ phải tranh qua tranh lại, ngày nào cũng đứng giữa chiến hỏa tâm bị đủ loại xử phạt! Ai... Năm cô nương mà muốn cắn người, thật sự không sai chút nào...
"Hân Di, Hiểu Hiểu tối qua ngoài ý muốn bị thương, vừa nãy ngươi cũng thấy rồi còn gì?"
Lý Uyên hít sâu một hơi, chỉ còn cách dùng đến tuyệt chiêu sát thủ của cặn bã nam... Cái vẻ mặt chán sống không thiết sống đột nhiên biến thành đầy mắt vô hạn dịu dàng nhìn vào mắt Hạ Hân Di.
Hạ Hân Di vội vã không kịp trở tay đã đối diện với ánh mắt đầy thâm tình của Lý Uyên. Chỉ cảm thấy tim bỗng dưng tăng tốc, não bộ trong nháy mắt một trận trống rỗng ngắn ngủi. Cả thân thể dường như muốn tan chảy trong ánh mắt đầy thâm tình này.
"Vâng, đúng vậy, nàng hình như là bị thương..."
Hạ Hân Di ngơ ngác gật đầu.
"Vậy người ta bị thương không mặc được quần áo, chẳng lẽ chúng ta không nên chiếu cố thương binh sao?"
Lý Uyên giống như một tên chú lừa gạt tiểu hài tử, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay Hạ Hân Di đang ôm mình.
"Nếu như lần sau ngươi bị thương, mà người ta lại không cho ta đi giúp ngươi, ngươi có phải sẽ rất buồn không?"
"Vâng, phải."
Hạ Hân Di nghe vậy vô ý thức buông tay ra.
"Hân Di ngoan quá..."
Lý Uyên lập tức sờ lên cái đầu nhỏ mơ mơ hồ hồ bị mê hoặc của Hạ Hân Di. Sau đó hoàn toàn không dám nhìn Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp, vội vàng rời khỏi bàn ăn.
Hai người kia muốn cản lại cũng đã muộn.
Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp không khỏi bực bội nhìn Hạ Hân Di. Vốn còn trông cậy vào cô nàng này, ai ngờ bị người ta dụ dỗ chặt quá rồi... Người ta bị thương có phải ở tay đâu chứ, sao lại ảnh hưởng đến việc mặc quần áo cơ chứ? Có đầu óc chút đi, đừng có não yêu đương vậy chứ!
Trần Mặc Mặc một bên uống canh, một bên say sưa ngon lành mà nhìn ba người trừng mắt to mắt nhỏ. Âm thầm tặng cho Lý Uyên một like.
Lý Uyên thở phào nhẹ nhõm một hơi, mở cửa phòng ngủ bước vào. Liền thấy Hàn Hiểu Hiểu đã mặc quần áo chỉnh tề, đang đứng nhìn mình với vẻ mặt tươi cười.
"Các ngươi đúng là, một khắc cũng không thể yên tĩnh..."
Lý Uyên lắc đầu bất đắc dĩ, tiến lên chỉnh lại mái tóc trước trán cho nàng.
"Là ta nhặt được ngươi trước, bọn họ đang cướp ta."
Hàn Hiểu Hiểu khóe miệng ngậm ý cười, nhẹ nhàng ôm lấy eo Lý Uyên, tựa đầu vào vai hắn.
"Tối qua về sau, thật ra ta cũng không có ý định muốn một mình chiếm lấy ngươi, ta chỉ là muốn nói với bọn họ, nơi này là nhà ta, bọn họ không thể quá phận."
Hàn Hiểu Hiểu nói tới đây lại càng ôm chặt lấy Lý Uyên.
Nhìn Hàn Hiểu Hiểu với vẻ mặt dịu dàng vô hạn. Cùng với vô tình liếc qua gian phòng bên trong vẫn còn bộ dạng bừa bộn. Lý Uyên trong đầu không tự chủ lại nghĩ đến trận đại chiến đêm qua... Tay cũng không tự chủ lần mò...
"Ta đi cùng ngươi ra cục nha, nếu không có gì ta đưa ngươi về, thân thể của ngươi có gì, ta cũng có thể làm chân chạy cho ngươi."
"Hôm nay ngươi không cần đi ra kiếm tiền sao?"
Hàn Hiểu Hiểu từ trong lòng Lý Uyên ngẩng đầu lên, nhìn mặt hắn. "Mấy ngày trước không phải ngươi mỗi ngày đều muốn ra ngoài mở trực tiếp kiếm tiền sao?"
Nói đến trực tiếp, Lý Uyên lại không tự chủ nhớ đến mình đang cặp với một bà phú bà...
"Để tối nay nói sau, cũng không kém một ngày này."
Lý Uyên lắc đầu, hắn hiện tại có 2000 điểm công đức, đổi ra thành tuổi thọ là 5 năm. Hơn nữa hảo cảm của Hạ Hân Di cũng sắp full rồi. Muốn cái gì xe đạp, ngoan ngoãn nịnh nọt các bạn gái cũ, kỹ năng vừa trái ôm vừa phải ấp. Chẳng phải một lần có thể đổi được mấy năm tuổi thọ ngon hơn sao?!
"Vậy cũng tốt, ra cục chỉ là để ta đi hỗ trợ hỏi thăm chút thôi, chắc là cũng không lâu đâu."
Hàn Hiểu Hiểu gật đầu. Sau đó thay Lý Uyên sửa sang lại góc áo.
"Sao hai người lâu thế?"
Thấy hai người cuối cùng mở cửa bước ra, bốn đạo ánh mắt vốn dĩ không mấy quan tâm lập tức cùng nhau đổ dồn về phía hai người.
Hạ Hân Di thấy Hàn Hiểu Hiểu kéo tay Lý Uyên, sắc mặt trong nháy mắt liền xụ xuống. Cảm giác vị trí của mình tràn đầy nguy hiểm. Cọp cái khi nào lại ôn nhu thế này?
Hàn Hiểu Hiểu thần sắc khó hiểu liếc Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp. "Ta muốn đi cục thành phố một chuyến, các ngươi..."
Lý Uyên nhìn bốn nàng, có chút chột dạ lời còn chưa nói hết. Cảm giác nguy cơ thập phần, Hạ Hân Di lập tức cầm lấy túi xách, nhanh chóng tiến lên ôm lấy một tay khác của Lý Uyên. "Ta cũng đi."
Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp liếc nhìn nhau. "Chúng ta cũng đi..." Lúc này, ngay cả Lưu Tử Diệp có lòng với sự nghiệp cực lớn cũng không hề do dự....
"Các ngươi không cần đi làm sao?!"
Lý Uyên bất đắc dĩ liếc nhìn ba người.
"Công ty có việc, trợ lý sẽ gọi điện thoại cho ta."
Lưu Tử Diệp lắc đầu.
"Ta không có ca làm. Hơn nữa, ta vừa định mang đồ đến cho anh ta."
Trần Khinh Tuyết nói xong liền cất vào hộp giữ nhiệt phần bữa sáng ái tâm đã ăn dở của Lý Uyên trên bàn.
Lý Uyên nghe mà cạn lời. Suýt chút nữa quên, các nàng ai cũng hoặc là có công ty riêng, hoặc là ba mẹ có công ty... Bất quá may mắn là, cái bữa ăn sáng mà còn khó nuốt hơn cả ăn mình này cuối cùng cũng qua được...
"Hôm nay ta có thông cáo..."
Trần Mặc Mặc nhìn Lý Uyên, trong lòng thở dài. Nếu không phải vì kiếm tiền mua sữa bột, nàng đã chẳng phải cái minh tinh chết tiệt này rồi...
Năm cô nàng siêu cấp mỹ nữ chen chúc bên một gã đàn ông xuống lầu, cảnh tượng này đã trực tiếp làm một đám người già lớn tuổi há hốc mồm kinh ngạc. May mà Lý Uyên hắn da mặt dày, chứ đổi lại bất kỳ ai cũng đã bị vô số ánh mắt đó giết chết trăm lần!
Lý Uyên lái xe tải của Hàn Hiểu Hiểu chở theo Hàn Hiểu Hiểu và Hạ Hân Di. Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp lái xe riêng. Năm người đi đến cục thành phố thì vừa đúng lúc đụng phải Thang Gia Minh tan ca. Một lần nữa thực danh hâm mộ đại ca...
"Tình huống hiện tại như thế nào rồi?" Sau khi xuống xe, Hàn Hiểu Hiểu hỏi Thang Gia Minh.
"Ngươi, chân ngươi sao thế?" Thang Gia Minh thấy dáng đi của Hàn Hiểu Hiểu hơi lạ, liền hỏi.
Hàn Hiểu Hiểu vô thức liếc nhìn Lý Uyên, mặt hơi ửng hồng, nhưng rất nhanh liền che giấu đi.
"Ta không sao, Dương cục trong điện thoại nói Tần Mặc Diễm đem người cắt thành hơn 200 mảnh?"
"Ừ, lãnh đạo đang đau đầu vì vụ này đây, tối nay người nhà đến nhận xác mà thấy đống thịt vụn kia chắc chắn sẽ đại náo một trận." Thang Gia Minh nhún vai. "Cái vị đại pháp y Tần kia, ta thấy khó mà bắt cô ta chủ động nhận lỗi với gia đình nạn nhân lắm, chỉ còn trông cậy vào Hiểu Hiểu ngươi thôi."
Thang Gia Minh ném cho Hàn Hiểu Hiểu một ánh mắt giao hết cho ngươi. Nhưng Lý Uyên đứng bên cạnh lại không hiểu sao cảm thấy ớn lạnh...
"Đi, đem người xẻ thành hơn 200 mảnh?!" Lý Uyên nhìn Thang Gia Minh, lại nhìn Hàn Hiểu Hiểu, có một dự cảm không lành. Cảm giác cái tên Tần Mặc Diễm này có chút...quen tai nha!
"Đúng đó, Uyên ca anh không thấy cái thảm trạng kia đâu, anh mà thấy đảm bảo nôn đến trưa, hơn nữa lại còn là một siêu cấp đại mỹ nữ động thủ, đúng là gặp quỷ." Có thể do Thang Gia Minh nhìn bốn cô gái đẹp đứng cạnh Lý Uyên mà trong nháy mắt cảm thấy chuyện gì không hợp thói thường cũng trở nên hợp lý hơn rất nhiều.
"Nghe nói là do bị bạn trai cũ là cặn bã nam đá, cái xác nam kia còn có tên giống y hệt tên bạn trai cũ của cô ta...."
"Lớn, đại mỹ nữ? Bạn, bạn trai cũ?!" Lý Uyên nghe xong thì hoảng hồn...
PS: Các đại ca đại tỷ, đại đệ đại muội, xin ít quà miễn phí với ạ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận