Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 240: Trầm Nguyệt Doanh tạm thời lưu lại

Chương 240: Trầm Nguyệt Doanh tạm thời ở lại
Đợi Lý Uyên bắt đầu không vừa lòng khi chỉ mới là qua tay nghiện giờ... Ý thức được bên ngoài còn có những người đang nhìn mình, hắn lập tức dừng lại, rút tay từ trong y phục của Hàn Hiểu Hiểu ra... Hàn Hiểu Hiểu lúc này mặt đỏ ửng, hai mắt mơ màng... Rõ ràng cũng đã động tình... Cảm giác tay Lý Uyên rút khỏi người mình, Hàn Hiểu Hiểu đang kẹp chặt hai chân liền tách ra một chút... Mặt đỏ bừng đang chờ đợi động tác tiếp theo của Lý Uyên.
Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Lý Uyên có động tác gì khác... Một cảm giác mất mát nồng đậm lập tức truyền đến từ đáy lòng... Đến khi nàng chậm rãi thoát ra khỏi lòng Lý Uyên, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Uyên, thì Lý Uyên lại vô tình hay cố ý liếc nhìn đùi nàng đang hơi tách ra... Vẻ mặt như cười như không lập tức khiến mặt Hàn Hiểu Hiểu đỏ bừng. Vốn là muốn hờn dỗi mắng hai câu, nhưng nàng liếc mắt về phía cửa phòng bếp, đột nhiên liền thấy Trần Mặc Mặc đang đứng ở cạnh cửa... Trong nháy mắt, một cảm giác mất mặt to lớn ập đến...
"Mặc Mặc... Ngươi... Sao ngươi lại tới đây?" Hàn Hiểu Hiểu đỏ mặt có chút oán trách nhìn Trần Mặc Mặc...
"Hai người ở bên trong đã lâu lắm rồi đó, Nguyệt Doanh lại sắp đi nữa rồi." Trần Mặc Mặc lè lưỡi với Hàn Hiểu Hiểu... "Vừa rồi Hân Di nói muốn qua xem sao, ta đã ngăn nàng lại rồi, ta biết ngay tên đại sắc lang này sẽ làm gì mà..." Trần Mặc Mặc làm bộ dáng như mình đã sớm biết các nàng đang làm gì. So với sự xấu hổ giận dữ của Hàn Hiểu Hiểu, thì Lý Uyên mặt dày mày dạn lại tỏ ra vô tư trong sáng hơn nhiều... Lập tức ném cho Trần Mặc Mặc một ánh mắt làm nũng... Nếu để Hạ Hân Di nhìn thấy hình ảnh hai người vừa rồi thăm dò cơ thể nhau đầy tình cảm kia... Không chừng lại là một trận gió tanh mưa máu không nhỏ...
"Ngươi mau ra đi, chậm nữa Nguyệt Doanh sẽ đi mất." Trần Mặc Mặc tươi cười với Lý Uyên, sau đó tiến lên kéo Hàn Hiểu Hiểu đang thẹn thùng, làm bộ dạng tiểu nữ nhân đi ra ngoài. Lý Uyên cũng lập tức đi ra ngoài.
Bên ngoài Hạ Hân Di một mặt lo lắng, đang gắt gao nắm chặt áo Trầm Nguyệt Doanh... Làm ra vẻ chết sống không cho nàng đi... Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về hướng phòng bếp...
"Ngươi muốn đi cũng phải chờ các nàng ra đã, nếu không ta sẽ không để cho ngươi đi." Trầm Nguyệt Doanh nhìn Hạ Hân Di vẻ mặt như hôm nay đánh chết nàng cũng không buông tay... Không chỉ riêng mình nàng, đến Trần Khinh Tuyết cũng phải tròn mắt nhìn. Không phải chứ! Hạ Hân Di rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy? ! Đây rõ ràng là tình địch của các nàng mà! Tỷ tỷ! Nàng muốn đi thì là chuyện tốt mà, rốt cuộc ngươi đang ngăn cản làm gì vậy? ! Rốt cuộc ai mới là người trúng tà vậy... ! Trần Khinh Tuyết nhìn Hạ Hân Di mà trong lòng gào thét... Hận không thể ngay lập tức đi lên đánh thức Hạ Hân Di... Sau đó đưa mắt nhìn Trầm Nguyệt Doanh rời đi!
Đợi đến khi Hạ Hân Di nhìn thấy Lý Uyên bước nhanh từ phòng bếp ra, hai mắt trong nháy mắt sáng lên. "Nàng muốn bỏ trốn!" Hạ Hân Di lập tức buông một cánh tay ra chỉ vào Trầm Nguyệt Doanh. Bộ dáng kia giống như cảnh sát xác nhận vừa bắt được kẻ trộm...
"Khụ... Cái kia... Hân Di, ngươi thả tay ra trước đã." Lý Uyên nhìn y phục của Trầm Nguyệt Doanh vốn đã cũ kỹ, lại bị Hạ Hân Di nắm chặt như vậy, đối với Trầm Nguyệt Doanh mà nói thì thật là xấu hổ...
"A." Hạ Hân Di nghe xong, lập tức ngoan ngoãn buông lỏng áo Trầm Nguyệt Doanh ra. Sau đó nhích về phía cửa... Chuẩn bị sẵn sàng nếu Trầm Nguyệt Doanh mà bỏ chạy thì có thể ngăn lại ngay lập tức... Trầm Nguyệt Doanh nhìn Lý Uyên, vẻ mặt khó xử lẫn với sự mất mát, dù sao thì cái cảm giác ăn nhờ ở đậu này không hề dễ chịu. Huống hồ... Trước khi đến đây nàng căn bản cũng không biết, lại còn có vẻ giống như nhà tình địch nữa chứ... Điều này làm cho nàng càng thêm khó xử...
"Ở lại ăn cơm đi, có gì thì chờ cơm nước xong xuôi rồi nói." Lý Uyên bước nhanh đến bên Trầm Nguyệt Doanh, giọng nói ôn nhu xen lẫn một chút không cho phản bác. "Nguyệt Doanh đừng sợ con cọp cái kia, ta cùng Mặc Mặc với Khinh Tuyết đều sẽ giúp ngươi." Chưa để Trầm Nguyệt Doanh trả lời, Hạ Hân Di liếc nhìn Lý Uyên phía sau, lập tức cũng đi đến bên cạnh Trầm Nguyệt Doanh nhỏ giọng nói hai câu vào tai nàng. Sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Trần Khinh Tuyết đang đầy vẻ mộng bức...
"Hạ Hân Di, một ngày không thu thập ngươi thì liền ngứa da phải không?!" Hàn Hiểu Hiểu vừa từ phòng bếp đi ra, lập tức trừng mắt nhìn Hạ Hân Di đầy lửa giận. Từ một bộ dạng tiểu nữ nhân trong phòng bếp, trong nháy mắt liền biến thành chị đại cảnh sát hình sự... Nhưng việc để Trầm Nguyệt Doanh ở lại là ý của Lý Uyên, Hạ Hân Di thấy Hàn Hiểu Hiểu khí thế mười phần thì cũng có chút hiểu chuyện mà tạm thời nhẫn nhịn...
"Được rồi, mọi người bớt lời đi một chút, nói chuyện của Doanh Doanh trước." Thấy hai người như có thù truyền kiếp lại sắp cãi nhau, Lý Uyên vội vàng ngăn lại giữa hai người... Hàn Hiểu Hiểu nhìn về phía Trầm Nguyệt Doanh một mặt bất an. Thấy Trầm Nguyệt Doanh nhìn lên không giống như là kiểu trà xanh tâm cơ giả vờ, sắc mặt của Hàn Hiểu Hiểu xem như cũng dễ nhìn hơn chút.
"Ta có mua một chút hải sản, đang lo không có ai giúp ta chế biến, Hạ Hân Di cùng Trần Khinh Tuyết thì tay chân vụng về, ngươi có thể giúp không?" Hàn Hiểu Hiểu thành thật nhìn Trầm Nguyệt Doanh. Xem như tạo bậc thang cho mọi người, cũng phá vỡ cái không khí xấu hổ này. Sau đó Trần Mặc Mặc mấu chốt căn bản không cần Hàn Hiểu Hiểu ra hiệu. Lập tức tiến lên kéo tay Trầm Nguyệt Doanh, túm nàng vào bếp.
"Về sau chúng ta sẽ là người một nhà rồi!" Vẻ mặt vui vẻ của Trần Mặc Mặc nhìn Trần Khinh Tuyết và Hàn Hiểu Hiểu không còn gì để nói. Hạ Hân Di tuy không phục với lời Hàn Hiểu Hiểu nói, nhưng trong tình huống này, nàng cũng rất biết điều tạm thời nhịn xuống... Lý Uyên thấy tình hình có vẻ đã hòa giải... Xem như thở phào nhẹ nhõm... Chỉ cần các nàng có thể tiếp nhận Trầm Nguyệt Doanh... Còn việc ở lại qua đêm thì luôn có thể từng bước mà tiến đến mà... Sớm biết sẽ gặp nhiều bạn gái cũ như vậy... Lúc đầu đã không đồng ý ở lại đây ba tháng không đi...
Lý Uyên nở nụ cười với Trầm Thừa Bình và Vương Mạn Nhu đã bị cảnh tượng này làm cho hoàn toàn mộng rớt. "Khinh Tuyết, ngươi qua giúp trông chừng bác trai bác gái, ta đi vào bếp giúp." Lý Uyên phân phó với Trần Khinh Tuyết đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Vừa muốn đi vào bếp, thì điện thoại của Trần Mặc Mặc để trên bàn đột nhiên reo lên. Lý Uyên có chút kỳ lạ, nhanh chóng bước đến. Mở điện thoại ra xem, biểu hiện cuộc gọi: Hạ Thanh Ninh... !
Bạn cần đăng nhập để bình luận