Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 410: Hàn Hiểu Hiểu ngẫu nhiên gặp Hạ Hân Di

Chương 410: Hàn Hiểu Hiểu vô tình gặp Hạ Hân Di
Câu nói này của Tô Dạng trực tiếp khiến Lý Uyên vừa uống canh vào miệng suýt chút nữa phun ra ngoài... Trong đầu hắn lập tức hiện lên cảnh tượng hôm qua chụp ảnh cưới với Hàn Hiểu Hiểu... Hình như tiệm chụp ảnh cưới đó cách khách sạn cũng chỉ vài chục mét... Hơn nữa, giờ phút này, chắc Hàn Hiểu Hiểu đang ở trong tiệm xem ảnh cưới của họ... Không chừng ảnh cưới của hai người còn bị trưng bày ở tủ kính phía ngoài... Nhưng trên đời này chắc không có chuyện trùng hợp đến vậy, chỉ cần mình cứ ở trong khách sạn không đi ra thì sẽ không gặp Hàn Hiểu Hiểu mới đúng.
Lý Uyên tự an ủi mình như vậy...
"Còn chưa, đang kiếm sống... kiếm tiền quan trọng." Lý Uyên thành thật trả lời...
"À, vậy chắc là có bạn gái rồi? Hay là không có tiền cưới?" Tô Dạng hơi vặn vẹo ý hỏi, tất nhiên là vẫn còn chút oán khí sau bao năm.
Lý Uyên nghe vậy, ngước mắt liếc Tô Dạng một cái... Nếu là bạn bè bình thường, câu này quả thật có chút mạo phạm... Lý Uyên đương nhiên nghe ra được oán khí của Tô Dạng đối với mình. Chỉ là hắn không phải là không đủ tiền... mà là quá nhiều người... Không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào... Thấy Lý Uyên không nói gì, Tô Dạng liền cho rằng mình đoán trúng.
"Ngươi ra đây với ta một lát." Tô Dạng đột ngột đặt đũa xuống, kéo tay Lý Uyên, lôi hắn từ trên ghế đứng dậy.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài phòng.
Cao Văn Khang thấy vậy liền muốn đứng dậy đi theo nhưng bị Trầm Thông bên cạnh giữ lại.
"Anh bạn, nghe lời khuyên của tôi đi, bây giờ anh mà đi theo là tự rước nhục thôi, cho người ta coi như hề đấy, anh cứ an tâm ăn cơm đi." Trầm Thông tỉnh táo nói với Cao Văn Khang.
"Hắn chỉ là một thằng giao đồ ăn ngoài." Cao Văn Khang tức giận quát Trầm Thông.
Trầm Thông lắc đầu, đã từng hắn cũng nghĩ như vậy, hắn chỉ là một thằng giao đồ ăn ngoài. Cho dù hắn là một thằng nhặt ve chai đi, nhưng nếu người con gái mình yêu mến nguyện ý cùng hắn nhặt ve chai thì sao? Hắn vẫn còn nhớ rõ ngày đó Hạ Hân Di mượn mũ bảo hiểm trên chiếc xe điện ULIKE của người kia như thế nào. Ngay lập tức hắn cảm thấy đau nhức mãi...
"Trong nước ta còn chút tài sản không mang đi được, vốn định để lại cho người thân thích, giờ cho ngươi mượn dùng trước vậy." Tô Dạng cùng Lý Uyên đi ra phòng, đi tới một chỗ khuất. Tô Dạng đột nhiên lấy từ trong túi ra một thẻ ngân hàng và một chùm chìa khóa đưa cho Lý Uyên. "Căn nhà ở Tĩnh An, vẫn chưa tìm được người mua phù hợp, lát nữa ta sẽ gửi địa chỉ cho ngươi, ngươi cứ ở đó trước hoặc là thu tiền thuê giúp ta."
Lý Uyên nhìn thẻ ngân hàng và chùm chìa khóa mà Tô Dạng đưa, sửng sốt một chút. Bạn gái cũ cho mình tiền để tán bạn gái hiện tại, kiểu bạn gái cũ thế này... Hắn không còn từ nào để hình dung nữa... Chỉ là hình tượng này... Sao lại giống như phú bà bao nuôi tiểu bạch kiểm thế này... Một nhân viên phục vụ nam đi ngang qua nhìn Lý Uyên với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và ghen tị, hồi lâu vẫn chưa rời đi... Đám giao đồ ăn ngoài bây giờ đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp... Không thể khinh thường được... Nhân viên phục vụ nữ thì lại một mặt như thấy ma... Sau đó đều lắc đầu, bóp cổ tay thở dài... Cô gái xinh đẹp như tiên nữ này sao lại đi cùng một người giao đồ ăn ngoài...
Lý Uyên vô thức đẩy trả thẻ và chìa khóa lại.
Tô Dạng thấy Lý Uyên kiên quyết từ chối, không có chút ý thương lượng nào thì ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ta tạm thời không có ý định kết hôn." Lý Uyên thấy Tô Dạng không có ý định thu lại thẻ ngân hàng nên chỉ đành lên tiếng.
"À." Tô Dạng nghe xong, khóe miệng lập tức khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ khó phát hiện... Sau đó nhanh chóng thu lại thẻ ngân hàng và chìa khóa.
Ai... đi vòng vèo một hồi... cuối cùng cũng nghe được câu mình muốn nghe... Chiêu này của nàng lấy lui làm tiến, không có một chút sơ hở nào...
"Đã vậy thì về ăn cơm thôi." Tô Dạng nói rồi quay đầu đi về phía phòng.
Không khí trong phòng trở nên dị thường vi diệu sau khi Lý Uyên và Tô Dạng quay trở lại. Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò về mối quan hệ của Tô Dạng và Lý Uyên, ánh mắt vô tình hay cố ý đều nhìn về phía hai người.
Chỉ có Trầm Thông là lòng như gương sáng... Ánh mắt mà Tô Dạng vô tình nhìn Lý Uyên tuy mờ ảo. Nhưng nó gần như giống hệt với ánh mắt mà Hạ Hân Di nhìn Lý Uyên ngay từ đầu... Nghĩ đến đây, trong lòng Trầm Thông bỗng nảy ra một ý.
Nếu như Hạ Hân Di biết được chuyện gian tình giữa Lý Uyên và Tô Dạng thì sao... Mắt Trầm Thông sáng lên... Hắn lập tức lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi đến số điện thoại của Hạ Hân Di. Sở dĩ hắn nhắn tin vì sau cái hôm vô tình gặp Lý Uyên, ngày hôm sau khi Hạ Hân Di trả lại mũ bảo hiểm thì cũng xóa luôn các tài khoản mạng xã hội của hắn...
Mà giờ phút này, Hạ Hân Di đã đến khu vực gần khách sạn. Vì hội họp lớp, chỗ đậu xe của khách sạn đã đầy nên Hạ Hân Di đỗ xe ở chỗ xa hơn một chút rồi đi bộ đến khách sạn.
Khi Hạ Hân Di đi ngang qua tiệm chụp ảnh. Hàn Hiểu Hiểu đang ngồi trên lầu hai của tiệm ảnh bên cửa sổ vô tình nhìn xuống. Ngay lập tức, nàng thấy Hạ Hân Di... Suy nghĩ một chút, Hàn Hiểu Hiểu liền xuống lầu, nhìn theo Hạ Hân Di đi thẳng ra ngoài quán rượu.
"Ngươi không hỏi vì sao ta xuất ngoại sao?" Lúc này Lý Uyên vừa gắp miếng cá ngừ vây xanh cuối cùng mà ai cũng ngại gắp bỏ vào chén của Tô Dạng. Tô Dạng thấy thế khẽ nhướn mày, quay sang hỏi Lý Uyên.
"Bây giờ chắc ngươi vừa tốt nghiệp đại học, đi nước ngoài học đúng không." Lý Uyên vừa ăn, vừa hờ hững trả lời. Vừa rồi lúc vào phòng, Lý Uyên đã lấy cớ đi vệ sinh để gọi điện hỏi Lý Cường về thông tin của Tô Dạng.
Ngồi đối diện hai người, Cao Văn Khang nắm chặt tay thành quyền, vẻ mặt bất mãn nhìn Lý Uyên và Tô Dạng.
"Tô Tô, vừa rồi còn chưa kịp nói với em, thật ra ngày mai anh cùng em lên cùng chuyến bay đi Anh đấy, anh đã mua sẵn nhà gần trường của em rồi, đến bên đó em cứ yên tâm học hành, mọi việc sinh hoạt khác đều có anh lo hết, đến một cái bát em cũng không cần rửa." Cao Văn Khang mặc kệ Trầm Thông ngăn cản, nhìn Tô Dạng bằng ánh mắt đầy thâm tình. Nếu là người bình thường, có lẽ đã cảm động đến rơi nước mắt rồi... Xung quanh đại bộ phận mọi người cũng nghĩ vậy, đặc biệt là các cô gái... Ai mà chống cự được sức cám dỗ được người nâng niu trong lòng bàn tay thế này... Nhưng Tô Dạng nghe xong sắc mặt lập tức tối sầm... Vốn dĩ nàng còn có rất nhiều câu hỏi vòng vo muốn từng bước dụ dỗ Lý Uyên để thăm dò... Tỉ như: Ra nước ngoài ngươi có quên ta không, ngươi có hy vọng ta đi nước ngoài không, nếu ta ở lại thì ngươi có thấy vui không... Nhưng Cao Văn Khang nói thẳng toẹt ra đã phá hỏng hết nhịp điệu của nàng... Tất nhiên là cũng gián tiếp cứu Lý Uyên một bàn thua trông thấy... Không cần phải giải đáp những câu hỏi thế nào cũng sai đó nữa... Chỉ là câu nói tiếp theo của Tô Dạng trực tiếp khiến Lý Uyên một ngụm nước suýt chút nữa phun ra ngoài.
"Ta không đi nước ngoài, tự mình ngươi đi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận