Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 31: Trước một giây vẫn là tâm động nữ thần, một giây sau liền biến lớn tẩu?

Chương 31: "Trước một giây vẫn là nữ thần làm mình xao xuyến, một giây sau liền biến thành chị dâu?" "Vì sao lại không thể phát sóng bói toán, ta đây thích xem bói toán những thứ này, Uyên Thần đừng nghe bọn họ, chúng ta cứ bói toán đi, hừ!" "Đúng vậy đó, cứ phát sóng đi." Lúc này Lý Uyên đã lên lầu trở lại. Đặt điện thoại di động lên bàn. Vài phút đồng hồ sau. Hắn từ trong phòng khiêng ra một đống đạo cụ. "Ngọa tào, nhìn những đạo cụ này xem, đích thị là chuyên nghiệp rồi!" "Trời ạ, không thể nào, Uyên Thần thật sự là bói toán chuyên nghiệp à? Vậy trước đây mở khóa, bắt mạch, sáng tác bài hát, móc túi tính là gì? Nghề tay trái à?" Cái đống đạo cụ kia khiến cho đám người xem phát sóng trực tiếp đều hóa đá. Lý Uyên bưng lên một chồng đồ như bàn, đạo bào, quạt, bộ treo… các đạo cụ. Trực tiếp hướng cục thành phố đi tới. "Uyên Thần đây là muốn đi đâu vậy?" Đám người trong phòng phát sóng trực tiếp khó hiểu nhìn Lý Uyên, cảm giác phương hướng của hắn hình như có gì đó không đúng lắm. "Bói toán không phải nên đi phố cổ sao? Sao Uyên Thần lại chạy về hướng trung tâm thành phố vậy?" "Phải công nhận là, Uyên Thần thể lực tốt thật, đi một quãng đường dài như vậy mà không thấy thở." Hơn hai mươi phút sau, Lý Uyên đã đến gần ngoài cửa cục thành phố. "Không đúng, cái phương hướng này có chút không ổn, phía trước là cục thành phố mà." "Ngọa tào, Uyên Thần vậy mà chọn công cụ bói toán hướng cục thành phố đi! Không lẽ là đi tự thú nộp công cụ gây án à?" "Ghê nha, thao tác của Uyên Thần đúng là rất đáng nghi." Sau khi kiểm tra thân phận xong, Lý Uyên trước ánh mắt kinh ngạc của người gác cổng bước vào sân. Sau đó cầm điện thoại gọi cho Hàn Hiểu Hiểu. Trong lúc chờ đợi, những cảnh sát nhân dân đi ngang qua ai cũng phải nhìn hắn một cách chăm chú. Ở phía đối diện dưới lầu. Thang Gia Minh vừa làm xong thủ tục vừa bước ra khỏi văn phòng, trong nháy mắt đã thấy Lý Uyên. Lúc hắn đang hưng phấn muốn chạy tới chào hỏi thì. Bên cạnh bỗng dưng có một mùi hương thơm ngát xộc vào mũi. Thang Gia Minh không nhịn được hít một hơi thật sâu. Nhưng ngay sau đó lại thấy Hàn Hiểu Hiểu từ bên cạnh chạy đến. Thấy sắc quên bạn, Thang Gia Minh lập tức bị thu hút hết cả ánh mắt. Trực tiếp quên luôn cả Lý Uyên. "Huynh đệ, đồng nghiệp vừa chạy qua xinh gái quá, có biết cô ấy làm ở bộ phận nào tên gì không?" Thang Gia Minh mắt thì vẫn còn lưu luyến mùi thơm, còn ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Hàn Hiểu Hiểu. "Cô ấy là trinh sát, tên là Hàn Hiểu Hiểu, hoa khôi của chúng ta đấy." Một cảnh sát bên cạnh giải thích với Thang Gia Minh. Thang Gia Minh nghe xong mắt lập tức sáng lên. Hoa khôi cảnh sát? Ngọa tào, trùng hợp vậy sao! Vậy chẳng phải là mục tiêu mà hắn muốn nhắm tới hay sao! Đúng là cái duyên chết tiệt! Đến thật là đúng thời điểm mà, hắc hắc. Trong khoảnh khắc này, hắn bỗng nhiên hiểu ra cái gì gọi là, tình yêu đến quá nhanh, như cơn lốc xoáy. Ngày đầu tiên đi làm đã chạm mặt với nàng. Điều này chẳng phải giống y như mô típ tình cờ gặp gỡ giữa nam nữ chính trong phim thần tượng cẩu huyết hay sao! Quả nhiên là như vậy mà! Nàng đúng là người định mệnh của ta rồi! Duyên phận à, thật khó mà diễn tả hết! Thang Gia Minh càng nghĩ càng thấy sung sướng. Nụ cười hạnh phúc không tự chủ được nở đến mang tai. Giờ khắc này, ngay cả tên của con cũng đã nghĩ ra rồi. "Đi thôi, dẫn cậu đến phòng trinh sát, gặp mặt đồng nghiệp mới." Viên cảnh sát bên cạnh vỗ vai Thang Gia Minh. "Huynh đệ, đợi tôi một chút, tôi phải chờ ý chung nhân của tôi cùng nhau trở về." Thang Gia Minh cười ha ha nhìn bóng dáng xinh đẹp đang chạy kia. Nhưng hai giây sau. Hắn trơ mắt nhìn Hàn Hiểu Hiểu vội vàng chạy đến trước mặt đại ca tốt của mình là Lý Uyên. "Anh đang làm gì vậy?" Hàn Hiểu Hiểu đưa chìa khóa xe cho Lý Uyên. Vừa chỉ vào những đồ vật trên mặt đất vừa hiếu kỳ hỏi. Lý Uyên chỉ vào màn hình điện thoại đang phát sóng trực tiếp ở phía cửa lớn. "Đang phát trực tiếp đấy, cái này là chuẩn bị tiết mục biểu diễn cho các ông lớn xem." "Ừm, vậy anh chú ý an toàn nhé, thấy mệt thì về nhà ngay, nhớ chưa?" Hàn Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại. Có chút lo lắng dặn dò. Do hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp không thấy được bên trong cửa lớn. Nhưng khi nghe được giọng nói dịu dàng dặn dò của Hàn Hiểu Hiểu. Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức suy nghĩ lung tung. "Giọng này không giống Trần Mặc Mặc nha?" "Tôi dựa vào, Uyên Thần bên ngoài có chó hả? Tôi muốn đi nhắn dưới bài của Trần Mặc Mặc!" Còn Thang Gia Minh đang tươi cười hớn hở nhìn cảnh này. Nụ cười rạng rỡ dần dần đóng băng. "Huynh đệ, hai người đó quen nhau hả?" Thang Gia Minh quay đầu hỏi viên cảnh sát vừa dẫn mình đến. "Có quen biết nha, nghe người bên ban tuyên truyền nói thì, hai người họ giống như là người yêu của nhau ấy, cụ thể thì tôi không rõ lắm, dù sao quan hệ cũng không phải dạng tầm thường." "A, thì ra chỉ là người yêu, cái gì, cái gì? Người yêu! ?" Thang Gia Minh kinh ngạc đến nỗi miệng há ra thành chữ O. "Đúng vậy, chỉ là không biết thật hay giả thôi, nhưng mà tôi biết cô hoa khôi cảnh sát rất quan tâm đến anh ta." Hàn Hiểu Hiểu tự tay sửa sang lại quần áo cho Lý Uyên. Viên cảnh sát bên cạnh ánh mắt lộ vẻ hâm mộ. "Đúng rồi, cậu vừa nói chờ bạn gái của cậu có đúng không? Cô ấy ở đâu?" "Không, không có, tôi nói bậy thôi, thật ra tôi đang đợi đại tẩu, ha ha." Ánh mắt của Thang Gia Minh phức tạp nhìn đại ca tốt của mình. Biểu tình kia gần như sắp khóc đến nơi rồi. Rốt cuộc ai thấu cho a! Trước một giây vẫn là ý chung nhân của mình. Một giây sau trực tiếp biến thành chị dâu! "Lý Uyên? Anh đang làm gì thế? Có cần tôi giúp một tay không?" Sau khi Hàn Hiểu Hiểu rời đi, Lý Uyên đang chuẩn bị đi ra bãi đỗ xe. Trên đường gặp phó trưởng ban tuyên truyền Từ phó khoa với vẻ mặt cổ quái tiến đến chào hỏi. "Là Từ phó khoa à, không có gì, tôi mượn xe của Hàn Hiểu Hiểu một lát thôi." Lý Uyên cười trả lời. "À, cậu chắc không phải đến nộp công cụ vi phạm pháp luật đấy chứ?" Từ phó khoa nhìn cờ xí màu đỏ vàng có viết "Bí phương xem bói gia truyền" dưới chân Lý Uyên. Lý Uyên thấy ánh mắt của anh ta có chút không ổn. Lập tức che lại công cụ gây án của mình… công cụ bói toán. "Đây là đồ nghề kiếm cơm của tôi." "Cậu? Bói toán?" Từ phó khoa trợn tròn mắt nhìn Lý Uyên một cách khó tin. "Đúng vậy mà, cuộc sống đâu dễ dàng, kiếm tiền mua vui thôi mà." Lý Uyên vừa lắc đầu vừa thở dài. Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn bộ dạng giả vờ đáng thương một cách đứng đắn của hắn đều cười vui vẻ. Ha ha ha, cuộc sống không dễ, Uyên Thần thở dài kìa. "Với cái tài mở khóa của cậu thì làm sao mà thiếu tiền được chứ?" "Từ phó khoa à, theo lời của ngài nói thì ngày nào tôi mà không thiếu tiền thì coi như là thiếu tự do mất." Lý Uyên làm động tác đạp máy may. Từ phó khoa cười ha ha một tiếng, đang chuẩn bị rời đi. Đột nhiên quay đầu lại, hứng thú bừng bừng cười tủm tỉm nhìn công cụ bói toán dưới chân Lý Uyên. "Hay là cậu bói cho tôi một quẻ xem vận may của tôi hôm nay như thế nào?" Lý Uyên nhìn Từ phó khoa đang rạng rỡ mặt mày cười ha ha. "Từ phó khoa hôm nay nhìn qua đúng là dấu hiệu có hỷ sự, mọi chuyện hôm nay đều nắm chắc mười phần, dù có chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ có quý nhân giúp đỡ vượt qua." Từ phó khoa nghe xong cười ha ha một tiếng. "Được được được, vậy tôi xin nhận lời cát tường của cậu nhé." Nói xong Từ phó khoa bỏ đi, Lý Uyên trực tiếp đi vào bãi đỗ xe của cục thành phố. Tìm thấy chiếc xe Benz màu đỏ của Hàn Hiểu Hiểu sau đó đem đồ vật nhét hết vào cốp sau. Một ngày phát sóng trực tiếp có lẽ phải thay mấy chỗ, không có xe thực sự quá bất tiện. Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp thấy chiếc xe Benz màu đỏ không thuộc về đàn ông này, hai mắt đều phát sáng. "Ngọa tào, Uyên Thần không thể nào chứ? Anh nhanh như vậy đã trèo lên được với bà chủ vừa ném quà Gia Niên Hoa à?" "Chúng ta còn đang dừng lại ở bước dùng miệng nói, mà Uyên Thần đã trực tiếp hành động luôn rồi, còn gặt hái được thành công bước đầu nữa chứ." "Uyên Thần là tấm gương của tôi." "Làn da trắng của mày kìa, tao không kịp nữa rồi." Lý Uyên nhìn những dòng tin nhắn loạn xạ trên màn hình. Biết lúc này mình có giải thích cũng chẳng ích gì, dứt khoát liền lười quan tâm. Lái xe thuận tiện ghé qua chỗ Hồ Linh Ngọc lấy một bộ thiết bị phát sóng trực tiếp có thể đeo trên người loại nhẹ nhàng. Sau đó liền xuất phát quanh đi quẩn lại mấy con phố cổ. Nhưng đều bị bên ban quản lý từ chối yêu cầu hợp tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận