Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 40: Như vậy nhiều thi thể, để ta đuổi đi ra trượt một vòng tốt bao nhiêu a

"Ngọa tào, ngọa tào, ngọa tào! Ta biết ngay cái hỏa táng tràng này có vấn đề mà, Uyên Thần chạy mau a."
"Uyên Thần dược hoàn, đây là gia hắc hỏa chôn trận!"
Lý Uyên vừa mới dừng lại.
Đột nhiên một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy cổ tay hắn.
Lý Uyên trong nháy mắt giật mình, sống lưng lạnh toát.
Một giây sau.
Lại bị Trương Hữu Tài lôi kéo vào một gian nhà xác.
"Không cần sợ, công việc của chúng ta rất đơn giản, đó là trông coi những t·h·i t·hể này, buổi tối đừng để người t·r·ộ·m mất là được, ban ngày tuần tra có khi còn phải phụ giúp người khác một tay."
Căn phòng xác rộng vài mét vuông.
Chính giữa đặt một cỗ quan tài màu đen.
Xung quanh quan tài được phủ lên một chút hoa.
Kiểu nhà xác như thế này còn có khoảng tám, chín gian.
Đối với những người lần đầu tiên nhìn thấy thì, trong lòng ít nhiều sẽ có chút không quen.
"Tấm, anh Trương, việc về nhà thăm người thân là chuyện gì vậy?"
Lý Uyên lặng lẽ rút tay ra.
Lách sang một bên.
"À, hắn hả, người thân vừa hỏa táng xong, xuống đất thì hắn phải đến nhìn mặt lần cuối chứ, hắc hắc hắc."
Trương Hữu Tài cười giải thích...
"Ta *****, thì ra là như vậy, ông anh này nói chuyện và tiếng cười thật là dọa người! Vừa nãy thật sự dọa đến nỗi điện thoại di động của ta suýt bị ta đập luôn..."
Người trong phòng livestream nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Lý Uyên cũng chậm rãi buông lỏng cây kiếm gỗ đào.
"Anh, lần sau nói chuyện thì đừng có nói giữa chừng được không..."
"Nhưng mà, sao lại có người đi t·r·ộ·m t·h·i t·hể chứ? t·h·i t·hể còn có tác dụng gì sao?"
Có người trong phòng livestream hỏi thăm.
"Cậu thế là không biết rồi, thực ra chỉ cần trông giữ không cẩn thận, nhà tang lễ cùng hỏa táng tràng t·h·i t·hể thường x·u·y·ê·n bị t·r·ộ·m, hơn nữa còn có cả một dây chuyền sản xuất chuyên nghiệp."
"Có người là muốn cho người nhà của mình có thể trốn tránh việc hỏa táng, dùng t·h·i t·hể t·r·ộ·m được để làm giấy chứng nh·ậ·n hỏa táng, có người lại dùng để xứng âm hôn, còn không ít thì t·r·ộ·m đi bán cho các phòng thí nghiệm để làm thí nghiệm, tóm lại là đủ loại... . ."
"Ta kể cho nghe, ông nội ta cũng từng bị t·r·ộ·m đó."
"Thì ra là thế, học đến già sống đến già, thụ giáo."
Trương Hữu Tài dẫn Lý Uyên đi liên tiếp mấy nơi.
"Đây là kho xác, đều là t·h·i t·hể không có người nhận, cũng phải chú ý không cho người đến gần."
Trương Hữu Tài dẫn Lý Uyên đi vào tầng hầm một gian kho lạnh.
Mở cánh cổng kim loại ra.
Một mùi khó ngửi xộc thẳng vào mũi.
Bên trong chằng chịt các giá t·h·iế·t t·ử, ước chừng phải có trên trăm bộ t·h·i t·hể.
"Ta nhớ đến nội quy nhân viên hỏa táng, Uyên Thần hay là mình t·i·ệ·n tay kiểm tra một chút đi."
"Đừng mà, ta bây giờ đã sợ đến nỗi phải để điện thoại cách xa ta một mét rồi đây."
Thế nhưng, Lý Uyên nhìn thấy nhiều t·h·i t·hể như vậy.
Hai mắt liền sáng lên, ngón tay không tự chủ mà xoa xoa.
Dục vọng trong người đã rục rịch.
Hoàn toàn không còn sợ hãi như trước.
Nhiều t·h·i t·hể như vậy.
Nếu mà để ta dùng dây thừng cản t·h·i trói lại hết rồi dắt đi trượt một vòng chắc là sướng lắm a!
Mẹ ơi, cái bản năng c·h·ết dẫm này!
"Ngọa tào, mới nãy Uyên Thần còn sợ khiếp vía, sao nhìn thấy t·h·i t·hể thì đôi mắt lại phát sáng thế kia?"
"Không thể nào? Chẳng lẽ Uyên Thần có sở thích đặc biệt như vậy... ."
Lý Uyên vội vàng kìm chế ý nghĩ muốn dắt hết t·h·i t·hể ra ngoài.
Sau đó, Trương Hữu Tài lại dẫn Lý Uyên đến phòng t·h·i t·hể.
Nơi này là chỗ dùng để tắm rửa cho t·h·i t·hể, chỉnh sửa và trang điểm.
Bên trong có một cô gái đang làm nghề trang điểm t·h·i t·hể, cô đang vẽ mặt cho một cỗ t·h·i t·hể đặt trên giường sắt.
Trong người Lý Uyên lại trào lên một luồng Hồng Hoang chi lực.
Nhìn thấy thủ p·h·áp không chuyên nghiệp của cô nàng.
Lý Uyên cảm thấy mình y như một tên mắc bệnh OCD nặng.
Cô gái vừa trang điểm vừa nhíu mày liên tục.
"Anh Trương, anh giúp em một tay được không?"
Cô gái nhìn thấy hai người Lý Uyên thì từ từ dừng tay, nhìn về phía Trương Hữu Tài.
"Giúp em nâng đầu người này lên một chút được không? Em... em không dám đụng vào người hắn."
Trương Hữu Tài lập tức đi tới.
Lý Uyên cũng không kịp chờ đợi mà đi vào theo.
Trên giường sắt là một bộ t·h·i t·hể nam khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Các chỗ khác đều hoàn hảo không tổn hại gì.
Chỉ duy nhất ở cổ là bị gãy đ·ứ·t.
Tựa như bị xe cán làm gãy cổ.
Chỉ là qua loa ghép đầu với thân thể lại với nhau.
Đến cả đường khâu cũng không có.
"Cái này... làm sao mà nâng được, đầu còn chưa khâu lại nữa, thầy của cô hôm nay không có ở đây à?"
Trương Hữu Tài có chút không biết phải bắt đầu từ đâu.
Chỉ cần khẽ động nhẹ.
Cái đầu này sợ là sẽ rớt luôn xuống.
"Hôm nay thầy có việc bận nên không tới được, để em làm thay thầy một ngày."
Cô gái nói nhỏ nhẹ.
Chỉ nhìn vẻ ngoài thì không tài nào tưởng tượng được.
Một cô gái tao nhã, yếu ớt như thế này mà lại làm một nghề tiếp xúc với t·h·i t·hể suốt ngày.
Nếu không nói đây là nghề tiếp địa phủ cho tiền cũng không nhiều như vậy đâu.
"Để ta làm cho."
Lý Uyên không nói hai lời bước lên hai bước.
Trực tiếp giúp cho đầu t·h·i t·hể thẳng lại.
Phòng livestream nhát gan trong nháy mắt bùng nổ.
"Ngọa tào, Uyên Thần cho bọn ta chuẩn bị tinh thần trước đi, đột nhiên nhìn gần t·h·i t·hể thế này, thật là dọa đến bệnh tim bùng phát luôn đấy!"
"Còn may là điện thoại ta đã để cách xa hơn hai mét!"
Nhưng mà bộ t·h·i t·hể này rách nát như vậy.
Hắn là một người sửa t·h·i chuyên nghiệp thì sao có thể nhịn được chứ!
"Có kim khâu không?"
Lý Uyên nhìn cô gái bên cạnh.
"Có."
Cô gái ngẩn ra một chút rồi trả lời.
"Ta khâu đầu cho người này một chút, nhìn như thế khó chịu quá."
"À, à?"
Cô gái trong nháy mắt ngây dại.
Những người xem livestream và cả Trương Hữu Tài cũng đều ngơ người.
"Đây, đây là t·h·i t·hể, không phải đồ chơi... ."
Cô gái cúi mắt nói nhỏ.
"Không sao, ta chuyên nghiệp mà."
Lý Uyên vỗ vỗ vào ngực mình cam đoan.
Nếu không có đối với t·h·i t·hể làm chút gì đó.
Một ngày này sẽ nghẹn c·h·ết mất thôi.
Cô gái nửa tin nửa ngờ lấy kim khâu để khâu t·h·i t·hể ra.
Lý Uyên tiếp nhận rồi trực tiếp nhập trạng thái.
Bây giờ hắn y như một lão sư phụ vá t·h·i có 50 năm kinh nghiệm.
"Ngọa tào, thủ p·h·áp này nhìn thật là lợi hại a."
"Không thể nào không thể nào, Uyên Thần lại biết vá t·h·i cơ à!"
"Chúng ta tê rồi, kỹ năng hắc đạo cũng biết, rốt cuộc là có cái gì mà Uyên Thần không biết sao?"
Đối với Lý Uyên, việc khâu lại ở mức độ này quả thực chỉ là chuyện nhỏ.
Chưa đến năm phút đồng hồ, toàn bộ đầu của t·h·i t·hể nam đã được khâu lại hoàn chỉnh.
Hơn nữa còn là khâu từ bên trong.
Nhìn từ bên ngoài trừ khi nhìn sát vào.
Nếu không hoàn toàn không nhìn ra được là có dấu kim khâu.
Cô gái làm nghề trang điểm t·h·i t·hể thấy vậy thì trố mắt nhìn.
"Ta dựa vào, ta nhặt được bảo bối rồi!"
Trương Hữu Tài hét lớn một tiếng.
"Huynh đệ à, đáng tiếc là công việc chính thức ở đây của chúng ta đều có biên chế hết cả rồi, nếu không thì kiểu gì tôi cũng phải thuyết phục lãnh đạo nhận cậu vào cho bằng được."
"Chuyện nhỏ thôi mà, đừng khách sáo, chả phải tôi đã nói mình là người chuyên nghiệp còn gì."
Lý Uyên mỉm cười.
Phất tay ẩn giấu công danh.
Cô gái làm nghề trang điểm t·h·i t·hể nhìn theo bóng lưng Lý Uyên sắp rời đi.
Hình tượng trong nháy mắt cao lớn lên.
"Người có tài như cậu mà không ở lại đây thì thật là tiếc, chắc chắn là cậu chưa thấy t·h·i t·hể biết động đúng không? Ý chỉ là những thứ đặc biệt, nếu cậu ở lại lâu hơn chắc chắn sẽ thấy."
Trương Hữu Tài vừa đi theo ra ngoài, vừa lẩm bẩm.
Nghe xong Lý Uyên lập tức loạng choạng chân.
"Cậu, cậu làm rơi đồ kìa."
Trương Hữu Tài ngây người, đột nhiên gọi Lý Uyên lại.
Chỉ thấy một cây kiếm gỗ đào và bùa vàng từ ống quần của Lý Uyên rơi ra.
"Cái đó, tôi là một streamer, mang theo kiếm gỗ đào vẫn là chuyện rất hợp lý mà, vừa nãy tôi cũng thanh minh là chắc chắn không phải vì tôi sợ đâu, anh nhìn cách tôi vừa ra tay là biết mà."
Lý Uyên cười gượng gạo cúi người.
Nhặt kiếm gỗ đào và hoàng phù rơi trên đất lên.
Nhưng một giây sau.
Một túi gói đồ đen thui.
Cùng một hộp chu sa và mấy đồng tiền xu lại từ trong ống quần rơi ra.
Khóe mắt tất cả mọi người cùng lúc co giật.
Mẹ nó, nhìn những thứ khác là biết rồi.
Thứ đồ đen thui kia chắc chắn là m·á·u chó mực chứ còn gì nữa!
Thế mà anh còn bảo không sợ à?!
"Anh Lý à, anh, anh chuẩn bị thật là chu đáo đấy."
Trương Hữu Tài nhìn mớ đồ dùng bày đầy một chỗ rồi xoa xoa mồ hôi trên trán.
"Ha ha ha, ngầu không quá ba giây, Uyên Thần mới một giây anh danh đã tàn tạ ngay lập tức rồi."
"Ha ha ha ha, vừa buồn cười vừa hài, nhưng mà, t·h·i t·hể sao lại tự mình di chuyển được! ! ?"
.....
Chỉ trong chớp mắt.
Tất cả mọi người trong phòng livestream đều im lặng.
Mẹ nó, đúng rồi a! T·h·i t·hể sao lại tự mình động đậy được?!
"Uyên Thần, hay là chúng ta về thôi đi, có cảm giác như số tiền này là thứ mà người dương gian chúng ta không thể nào kiếm được ấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận