Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 570: Ba phiếu tán thành

"Ừ." Trương Duyệt Hân gật đầu.
"Nhưng mà năm đó ta đã gần như lật tung cả Thượng Hải, các ngươi làm sao tìm được hắn?" Tưởng Tú Quân có chút khó chấp nhận.
Sau khi tìm kiếm không có kết quả, nàng luôn cho rằng hắn đã ra nước ngoài nên mới không tìm thấy người. Nếu như đúng như vậy, có lẽ ban đầu nàng tìm thêm mấy năm nữa, lật tung Thượng Hải thêm lần nữa thì có lẽ hiện tại đã không phải cục diện này. Mà là kết cục hai người họ sánh đôi bên nhau?
Nhìn vẻ hối hận trêи mặt Tưởng Tú Quân, Trương Duyệt Hân đại khái đoán được nàng đang nghĩ gì.
"Hắn xuất hiện như thế nào ta không rõ, nhưng không chỉ có mình ngươi tìm hắn rất lâu."
Lúc đó Trương Duyệt Hân cũng cho rằng hắn ra nước ngoài, mới dần dần từ bỏ tìm k·iế·m. Không ngờ rằng lúc gần như hoàn toàn muốn từ bỏ thì lần này đi cùng ông nội đến Thượng Hải, lại có thể gặp được người mà lúc trước tốn bao nhiêu công sức tìm kiếm vẫn không có chút tin tức nào.
"Vậy rốt cuộc là ngươi đã tìm thấy hắn như thế nào?" Tưởng Tú Quân vẫn chấp nhất hỏi.
Nàng muốn biết ban đầu mình đã sơ sót ở chỗ nào.
"Ta không tìm, là chính hắn xuất hiện." Trương Duyệt Hân lại lần nữa hồi tưởng lại khoảnh khắc thấy ảnh Lý Uyên từ chỗ Tống Vân Hi.
Có lẽ đây chính là số m·ệ·n·h.
"Bàn đi chia thế nào, hiện tại nói chuyện quá khứ còn có ý nghĩa sao?" Khi Trương Duyệt Hân cùng Tưởng Tú Quân trong lòng hai người âm thầm thở dài và hối hận. Kỷ Ôn Ngôn đã lộ vẻ gh·é·t bỏ nhìn hai người. Từ trước đến nay nàng vẫn luôn lấy vui vẻ nhất thời làm phương châm sống, không bao giờ nhớ về quá khứ. Cho dù quá khứ có tươi đẹp thế nào thì nó cũng đã qua rồi, nhớ nhung quá khứ chỉ sẽ ch·ế·t ở hiện tại.
Lời Kỷ Ôn Ngôn nói đã kéo hai người Trương Duyệt Hân và Tưởng Tú Quân từ hồi ức trở về hiện thực. Không khí đàm phán vừa có chút hòa hoãn liền ngay lập tức trở nên sóng gió quỷ quyệt.
"Dù người là ngươi mang đến, ta thừa nhận không có ngươi ta hôm nay không gặp được hắn." Tưởng Tú Quân trong nháy mắt thu lại vẻ ảm đạm trêи mặt vừa rồi, cả người lại trở nên tự tin và khí thế mạnh mẽ.
"Nhưng nếu tình cảm có thể nói lý được, thì trên đời này sẽ không có tiểu tam tiểu tứ."
"Tiểu tam tiểu tứ trong m·iệ·n·g ngươi giống như rất vĩ đại vậy?" Trương Lam Lam nhẫn nhịn Tưởng Tú Quân rất lâu lập tức mở miệng trào phúng.
"Thật là không biết x·ấ·u hổ."
"A, giỏi thì ngươi đừng làm." Tưởng Tú Quân nhìn Trương Lam Lam khóe miệng hơi nhếch lên một đường cong.
Trương Lam Lam nghe xong, vừa muốn phản bác rằng cả đời này mình không có khả năng làm tiểu tam.
Lời nói của Tưởng Tú Quân ngay lập tức khiến cô không nói được gì.
"Cô biết anh ấy kết hôn chưa? Cô biết anh ấy có con chưa? Cô biết bây giờ anh ấy độc thân không?"
Ba câu hỏi liên tiếp, khiến Trương Lam Lam bối rối.
"Cái gì cô cũng không biết mà đã muốn người, không phải tiểu tam thì là gì? Nói không chừng ngay cả tiểu tam cũng không tính, chỉ là tiểu tứ tiểu ngũ thôi?" Tưởng Tú Quân nói như từng nhát d·a·o đâm thẳng vào tim Trương Lam Lam.
"Không phải, nếu anh ấy kết hôn thì tôi muốn anh ấy phải l·y h·ôn rồi mới có thể ở bên nhau một lần nữa." Trương Lam Lam cố gắng tìm một lý do an ủi để thuyết phục bản thân mình. Dù sao chia rẽ hôn nhân của người khác chỉ là một phút đạo đức bại hoại. Nhưng nếu làm tiểu tam thì đó là sự không có đạo đức dài lâu. Cả hai không cùng một cấp độ.
Bất quá, Kỷ Ôn Ngôn nghe xong lời của Trương Lam Lam liền cười thành tiếng. Đã làm tiểu tam thì cứ làm tiểu tam đi, có gì phải thanh minh cho bản thân chứ. Nếu như làm tiểu tam khiến mình vui vẻ thì nàng hoàn toàn không ngại làm cả đời.
"A, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ." Giọng Kỷ Ôn Ngôn không lớn, nhưng những người ở đây đều nghe rõ. Trương Lam Lam ngay lập tức đỏ mặt.
"Cô ở viện nào? Ông ngoại ông bà cô gọi là gì?" Trương Lam Lam đứng lên chỉ vào Kỷ Ôn Ngôn, ra vẻ nếu bối cảnh nhà Kỷ Ôn Ngôn không có gì thì cô sẽ trực tiếp đ·á·n·h người. Dù rằng cô gần như tức đến nổ tung, vậy mà trước khi đ·ộ·n·g·t·a·y vẫn còn hỏi một chút về gia thế đối phương. Xem ra, nước ở Bắc Kinh này, đúng là rất sâu!
Lý Uyên một mực chú ý đến bên này tại một góc khuất của quán cà phê lại một lần nữa cảm khái một câu. Cái hệ thống khốn kiếp, lúc ban đầu chọn người sao không nghĩ tới hậu quả chứ? Đây là muốn cạo c·hế·t mình!
Trương Duyệt Hân thấy vậy lập tức kéo Trương Lam Lam xuống.
"Cô động đến nàng tức là đụng đến ta." Trương Duyệt Hân nhìn Trương Lam Lam với vẻ mặt nghiêm túc. Nàng biết Kỷ Ôn Ngôn ở Bắc Kinh không có chút bối cảnh nào. Nhưng người là do nàng mang đến, dù cho sự thật là nàng không hề đi theo thì nàng cũng không thể để Kỷ Ôn Ngôn trở về mà bị t·h·iế·u t·a·y t·h·iế·u chân.
"Hai người là chị em?" Tưởng Tú Quân thấy Trương Duyệt Hân bênh Kỷ Ôn Ngôn thì sắc mặt liền trở nên cổ quái. Nàng chưa từng thấy tình đ·ị·c·h giúp tình đ·ị·c·h bao giờ.
"Hai người mới là chị em." Trương Duyệt Hân nghe xong, thiếu chút nữa không kìm được cũng đỏ mặt. Sau đó liền ghét bỏ nhìn Kỷ Ôn Ngôn. Nữ nhân này đúng là một phiên bản khác của cô, làm việc gì cũng rất tùy hứng, muốn sao thì làm liền, không bao giờ nghĩ tới hậu quả. Kỷ Ôn Ngôn chỉ quay lại nhìn Trương Duyệt Hân với vẻ không quan trọng.
"Nếu các ngươi vẫn còn muốn giằng co một cách vô nghĩa như thế này thì ta có thể dẫn người đi trước, các ngươi chờ đến khi thương lượng xong rồi tìm ta." Kỷ Ôn Ngôn nhìn ba người còn lại.
"Trở lại vấn đề chính đi, người là do ngươi mang về, nhưng thời gian năm ngày thì quá dài, nhiều nhất là hai ngày thôi, hai ngày sau ta dẫn người đi, mỗi người thay phiên hai ngày xem ai có thể giữ người lại." Tưởng Tú Quân nhìn Trương Duyệt Hân từ từ lắc đầu. Tình huống này tốt nhất là mỗi người đều nhượng bộ một bước, giằng co tiếp cũng chẳng có lợi cho ai.
"Bốn ngày."
"Ba ngày."
"Thỏa thuận." Trương Duyệt Hân nhìn Tưởng Tú Quân, thống khoái đồng ý. Dù sao sau ba ngày Lý Uyên có còn ở Bắc Kinh hay không thì cũng không chắc. Tưởng Tú Quân nhìn mặt Trương Duyệt Hân, cảm giác có chỗ không thích hợp nhưng lại không biết là ở đâu không đúng. Chỉ là đã đáp ứng thì cũng đành vậy, Tưởng Tú Quân liền nhìn về phía Kỷ Ôn Ngôn và Trương Lam Lam. Kỷ Ôn Ngôn tự nhiên là không có ý kiến gì, nàng cũng biết Lý Uyên không ở Bắc Kinh lâu. Lý Uyên đi đâu thì nàng đi đó, đối với nàng mà nói thì cũng không sao cả, dù sao da mặt nàng dày nhất. Nếu Trương Duyệt Hân không cho nàng vào cửa, chẳng lẽ Lý Uyên lại nhìn nàng ngủ ngoài đường hay sao?
Trương Lam Lam thấy cả ba đều nhất trí đồng ý, vốn định phản bác nhưng cảm giác một mình mình thực sự hơi bất lực. Ban đầu trên đường đến đây cô còn đắc ý, thề sẽ đem người về hỏi cho rõ những năm này anh ta đi đâu, ai cũng không cản được cô. Có thể thực tế là bất cứ ai trong ba người này cũng có thể cản cô lại...
"Ba phiếu tán thành, ngươi có tỏ thái độ hay không cũng không quan trọng." Tưởng Tú Quân liếc Trương Lam Lam một cách khinh miệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận