Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 283: Trầm Nguyệt Doanh còn ngủ ở sát vách, dạng này không tốt

Chương 283: Trầm Nguyệt Doanh còn ngủ ở sát vách, như vậy không tốt
Một người có thể coi sinh tử của mình bình thản như vậy. Hắn có thể là đồ cặn bã sao? Tần Mặc Diễm đột nhiên ánh mắt có chút hoảng hốt. . . . . Giống như Lý Uyên trên người đột nhiên phát ra một loại ánh sáng cảnh giới mà nàng chưa từng đạt đến. . . . .
"Tiền đối với ta không có tác dụng gì, không cần ngươi quan tâm." Tần Mặc Diễm thu hồi ánh mắt, từ tốn nói một câu.
Tần Mặc Diễm giờ phút này đã quyết định, chỉ cần bệnh của Lý Uyên còn có dù chỉ là một tia hy vọng. Nàng cũng muốn đem hết toàn lực, cho dù là đi vay tiền, vay cũng phải lo cho hắn chữa trị.
"Vậy được a, ngày mai vừa hay mang Trầm Nguyệt Doanh đi đập phim, tây y thuốc không tốt lắm, dụng cụ vẫn là dùng rất tốt." Lý Uyên ăn xong chuối tiêu, mắt nhìn Tần Mặc Diễm và Hàn Hiểu Hiểu.
"Còn có chuyện gì sao?" Tần Mặc Diễm ngơ ngác nhìn Lý Uyên, đã lúc này rồi, hắn còn muốn quan tâm tình trạng cơ thể người khác sao?
"Dao trả lại cho ta." Tần Mặc Diễm đột nhiên đưa tay về phía Lý Uyên. Bàn tay trắng nõn thon dài nhìn khiến người không nhịn được muốn nắm lấy. . . . .
"Dao ta tạm thời giữ hộ ngươi. . . . ." Lý Uyên nhìn bàn tay của Tần Mặc Diễm, da mặt dày như tường thành, hắn cũng không định đưa lại. . . . .
"Là cái dao chưa mở lưỡi kia." Tần Mặc Diễm biểu tình bình thản, không hề tức giận vì sự vô lại của Lý Uyên. . . . .
Lý Uyên nghe xong, lập tức nhớ ra. . . . . Nhẹ gật đầu, liền móc từ trong túi ra chuôi dao phẫu thuật chưa mở lưỡi, đặt vào tay Tần Mặc Diễm. . . . .
Tần Mặc Diễm cầm dao xong, trên ngón tay giữa xoay một đường hoa dao tuyệt đẹp, cả người con mắt đều sáng lên. . . . Sau đó thu vào túi. "Ta về đây." Tần Mặc Diễm cầm được dao xong, hài lòng đứng lên, đi ra ngoài.
Nhìn đôi chân dài kinh người kia, Lý Uyên không thể không lén cảm khái trong lòng. . . . Thật là đẹp. . . .
Ngay lúc này, Trầm Nguyệt Doanh từ phòng vệ sinh mở cửa đi ra. . . . . Nàng vừa tắm xong, khuôn mặt tuyệt mỹ ửng hồng, trên người chỉ mặc bộ áo ngủ bằng chất liệu tơ rất mỏng, rất ngắn. Mảng lớn da thịt trắng hồng lộ ra ngoài. . . . . Nhìn người ta mà hoa cả mắt. . . . .
Trầm Nguyệt Doanh thấy Tần Mặc Diễm đã đi, biết ba người đã nói chuyện xong, liền chậm rãi đi về phía phòng khách.
"Đêm nay ngươi ngủ phòng ta, chăn nệm và ga giường lát nữa để Hiểu Hiểu lấy đồ mới cho ngươi." Lý Uyên nhìn Trầm Nguyệt Doanh chỉ phòng mình.
"Không, không cần đổi." Trầm Nguyệt Doanh hơi cúi đầu, lắc đầu.
"Đổi gì mà đổi, người ta ước gì được dùng của ngươi." Hàn Hiểu Hiểu nhìn hai người cười lạnh một tiếng. . . . . Trầm Nguyệt Doanh nghe vậy thì càng cúi đầu thấp hơn. . . . .
"Vậy ta dùng đồ mới nhé, tối nay ta ngủ sofa." Lý Uyên nhìn Hàn Hiểu Hiểu một chút, lại nhìn khuôn mặt ửng hồng của Trầm Nguyệt Doanh, lắc đầu.
Hàn Hiểu Hiểu nghe vậy liếc Lý Uyên một cái, quay người liền đi vào phòng cầm một tấm thảm ném cho Lý Uyên. . . . . "Tắm rửa rồi ngủ đi, ngày mai cái cô sát vách còn phải đưa ngươi đi bệnh viện đấy." Hàn Hiểu Hiểu nói xong, Trầm Nguyệt Doanh rất tự nhiên đi vào phòng Lý Uyên.
"Cạch" một tiếng đóng sầm cửa rồi khóa trái. . . . . Chỉ là khóa trái thôi, đối với Lý Uyên mà nói. . . . Cũng thế. . . . hữu danh vô thực. . . .
Tắm rửa xong, Lý Uyên vừa định tắt đèn đi ngủ thì liền thấy Hàn Hiểu Hiểu đột nhiên từ trong phòng mình đi ra, ngẩng mắt nhìn Lý Uyên. . . . .
Nhìn Hàn Hiểu Hiểu mặc áo ngủ nửa trong suốt màu đen viền ren, gợi cảm đến cực điểm đứng dựa vào tường. Đẹp đến mức hô hấp của Lý Uyên cũng trì trệ. . . . . "Nguyệt Doanh vẫn còn ở đây, không tốt lắm đâu. . . . ?" . . . .
Trong phòng ngủ chính, cửa phòng đối diện phòng ngủ này, Trầm Nguyệt Doanh ôm chăn mỏng, nghe mùi hương quen thuộc nhàn nhạt, đang sắp ngủ say. Đột nhiên mơ hồ nghe thấy một tiếng rên rỉ khe khẽ. . . . . Cái loại âm thanh đầy tình ý đó, khiến cơn buồn ngủ của Trầm Nguyệt Doanh trong nháy mắt hoàn toàn tan biến. . . . .
Mặc dù Hàn Hiểu Hiểu đã cố gắng hết sức kiềm chế. . . . . Nhưng khi tình cảm dâng trào, ý thức hành vi, làm sao cũng không thể hoàn toàn khống chế. . . . . Những âm thanh có tiết tấu không ngừng truyền vào tai Trầm Nguyệt Doanh. . . . . Người đã từng có kinh nghiệm như nàng, sao lại không biết bên ngoài cửa đang làm gì. . . . . Trong nháy mắt, mặt đỏ bừng đến tận cổ. . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận