Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 341: Tình sát là án mưu sát bên trong động cơ cao nhất

Chương 341: Tình sát là động cơ cao nhất trong các vụ án mưu sát
Thấy hắn tỉnh lại, Tần Mặc Diễm chậm rãi dời tay, cầm khăn lau nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn.
"Hàn Hiểu Hiểu đi nấu cơm, nàng bảo ta đến xem ngươi."
Lý Uyên nhìn gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì của Tần Mặc Diễm, lại phát hiện bên hông có cảm giác lạnh buốt...
Vô thức né người về phía trong...
Tần Mặc Diễm thấy vậy hơi khựng lại, sau đó kỳ quái nhìn Lý Uyên.
"Mơ thấy ta cắt ngươi thành từng miếng?"
Giọng điệu thăm thẳm của Tần Mặc Diễm rót vào tai Lý Uyên, trong nháy mắt khiến hắn cảm thấy như phân cảnh trong mơ tái hiện...
"Ngươi có biết vì sao trong các vụ mưu sát, người ta sẽ điều tra lịch sử tình cảm của người bị hại trước không?"
Tần Mặc Diễm thấy dáng vẻ đột nhiên phòng bị của hắn, bất ngờ mở miệng hỏi một câu không đầu không cuối...
Không đợi Lý Uyên trả lời, Tần Mặc Diễm đột ngột cúi đầu, ghé sát vào người Lý Uyên.
"Bởi vì thống kê tất cả các vụ mưu sát cho thấy, tình sát chiếm tỷ lệ cao nhất."
Giọng Tần Mặc Diễm vẫn không hề có chút cảm xúc, nhưng Lý Uyên lại cảm thấy hàn ý dày đặc...
"Trong khoảng thời gian này ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, đừng thấy các nàng bây giờ ai nấy đều tỏ vẻ nhỏ yếu, không có chút sức trói gà, nhưng bất kỳ chuyện gì một khi đi quá giới hạn thì chuyện tốt sẽ hóa thành chuyện xấu, yêu thương cũng sẽ biến thành căm hận. Ta thấy không ít người tay trói gà không chặt lại có thể xẻ xác chồng thành tám mảnh."
Đây là lần đầu tiên Tần Mặc Diễm nói nhiều như vậy trong mấy ngày nay...
Mặc dù vậy, đặc biệt là tốc độ nói quá nhanh, nhưng vẫn không thể nghe ra một chút tình cảm nào trong lời nói của Tần Mặc Diễm.
"Vì yêu mà sinh hận, tỷ như ngươi?"
Lý Uyên nhìn mặt Tần Mặc Diễm, rất rõ ràng từ lúc bắt đầu nhìn thấy hắn, Tần Mặc Diễm đã thực sự có ý định giết hắn...
Hơn nữa là kiểu sống không bằng chết, tàn nhẫn hành hạ đến chết...
"Xem như ngươi còn có chút lương tâm, vả lại..."
Tần Mặc Diễm nhìn vào mắt Lý Uyên, nửa câu sau "ngươi sắp phải chết rồi" vẫn không thể thốt ra khỏi đôi môi mềm mại...
Rồi đột nhiên lại nghĩ đến Tống Vân Hi...
"Vả lại có lẽ không chỉ có ta đâu nhỉ?"
Trên mặt Tần Mặc Diễm máy móc, khóe môi đột nhiên nhếch lên một tia cười lạnh...
Lý Uyên nhìn gương mặt hoàn mỹ không tì vết của Tần Mặc Diễm, đột nhiên thấy ngứa tay... rồi vươn vai một cái...
Chỉ là khi đưa tay ra, không cẩn thận lại chạm vào gò má mềm mại trắng như tuyết của Tần Mặc Diễm... Sau đó khi rút về lại vô tình nhéo nhéo...
Sơ ý để Lý Uyên chiếm tiện nghi, đôi mắt Tần Mặc Diễm lập tức trở nên lạnh lẽo...
Vừa định theo thói quen cầm dao... đột nhiên nghĩ đến việc Lý Uyên chỉ còn ba tháng nữa thôi...
Chỉ có thể liếc xéo Lý Uyên một cái... nhẫn nhịn xuống...
"Tóm lại, tự ngươi cẩn thận chút đi, còn nữa, đừng đến bệnh viện ung bướu."
Tần Mặc Diễm sợ nếu ở lại đây Lý Uyên lại gây ra chuyện gì khác người...
Nói xong liền quay người, bước nhanh ra khỏi phòng với vẻ hơi bối rối...
Lý Uyên thấy Tần Mặc Diễm dường như thật sự quan tâm mình... cũng trực tiếp ngây người một chút...
Đợi đến khi Lý Uyên xuống giường, trở lại 3 Linh Nhất rửa mặt xong, Hàn Hiểu Hiểu đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Chỉ là... nhìn nồi cháo nước và gạo tách rời trên bàn, còn có một chậu đồ vật dính dính...
Lý Uyên lập tức cảm thấy Tần Mặc Diễm đúng là xen vào chuyện bao đồng...
Đáng lẽ nên nghĩ đến mới phải...
"Anh tỉnh rồi?"
Lúc này Hàn Hiểu Hiểu bưng một mâm đồ giống than đen từ nhà bếp bước ra...
"Hàn... Hàn sư phó... Đây là cái gì trong mâm vậy?"
Lý Uyên nhìn thứ không thể nào nhận ra là gì, khóe mắt giật giật...
"Trứng chần nước sôi đấy... "
Hàn Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn thoáng qua...
"Đây là mấy quả ta chiên tốt nhất đấy... Bên ngoài cháy xém chút thôi... Bên trong vẫn ăn được... "
"Còn chậu đồ dính dính ở kia?"
"Mì xào... Ta lỡ tay cho nhiều nước một chút..."
"Vậy Mặc Mặc đâu? Cô ấy không giúp cô làm bữa sáng sao?"
Lý Uyên lập tức xoa xoa đầu... Có chút đau đầu...
"Mấy người Mặc Mặc tối qua khuya mới ngủ, bây giờ vẫn chưa dậy..."
Hàn Hiểu Hiểu đặt đĩa trứng chần lên bàn, cởi tạp dề chuẩn bị gọi Lý Uyên qua ăn cơm...
"Anh cứ ăn trước đi, chỉ làm được mấy quả trứng chần này thôi... Lát nữa người đến thì mỗi người một quả không đủ..."
...
Lý Uyên liếc nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ đi đón Hạ Thanh Ninh rồi.
Nhưng trước mặt là Hàn Hiểu Hiểu bận rộn buổi sáng, Lý Uyên vẫn qua uống tượng trưng một bát cháo và ăn một quả trứng chần...
Về phần món mì xào... hắn còn không muốn gắp...
Vừa đúng lúc Tần Mặc Diễm đi tới, Lý Uyên trực tiếp múc đầy một bát mì xào đặt trước mặt nàng...
Tần Mặc Diễm nhìn đống đồ đen sì trên bàn trước mặt...
Định nói gì đó... nhưng có vẻ như chính bản thân nàng cũng không biết nấu cơm... cũng chẳng có tư cách gì nói người khác...
"Ngày mai đồ ăn sáng để tôi xuống lầu mua vậy."
Tần Mặc Diễm nhăn nhó nếm thử một miếng mì xào... Cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng...
"Cô có ý gì? Chê tôi làm khó ăn thì cô tự mà làm, anh ấy không thể ăn những thứ bên ngoài toàn chất phụ gia linh tinh ấy."
Hàn Hiểu Hiểu nghe xong liền nổi nóng...
Tần Mặc Diễm nghe xong... cũng không phản bác được...
Nàng chưa bao giờ như lúc này cảm thấy biết nấu ăn là một việc quan trọng...
"Hay là để tôi làm đi."
Lý Uyên vừa húp cháo vừa lên tiếng.
Tần Mặc Diễm nhai miếng mì khó ăn trong miệng... Nhớ tới bữa sáng hai ngày trước Lý Uyên làm vừa đủ vị vừa đẹp mắt...
Lại liếc nhìn Lý Uyên, trong lòng không những hoàn toàn quên chuyện Lý Uyên vừa nãy chiếm tiện nghi mình mà còn đột nhiên nảy sinh một chút áy náy...
"Tôi đi làm, các người cứ ăn từ từ, đừng nghẹn nhé... Tối chờ tôi về nhà làm."
Lý Uyên nhanh chóng uống hết bát cháo, sợ Hàn Hiểu Hiểu lại gắp thêm cho hắn... rồi đứng lên đi thẳng ra ngoài...
Đợi khi xuống lầu, Lý Uyên vừa định bắt xe đi đến nhà Hạ Thanh Ninh thì đột nhiên thấy chiếc Lamborghini Urus của mình đang đậu ở dưới lầu...
Tối hôm qua Hạ Thanh Ninh đã nhờ người lái xe về cho hắn.
Hạ Thanh Ninh luôn muốn làm mọi việc thật chu đáo.
Cũng như lúc hai người còn bên nhau, Hạ Thanh Ninh gần như gánh hết mọi chuyện lớn nhỏ giữa bọn họ.
Những gì hắn có thể nghĩ tới và không thể nghĩ tới, những gì đã xảy ra và sắp xảy ra... Hạ Thanh Ninh trước giờ đều giải quyết đâu vào đấy, đó là cảm giác hoàn toàn nhẹ nhõm từ thân đến tâm mà hắn chưa từng có...
Bạn cần đăng nhập để bình luận