Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 588: Bọn hắn muốn tìm người là ta

Tài xế taxi liếc nhìn kính chiếu hậu cũng đành chịu. Là một lão tài xế, việc này vốn là một chuyện rất mất mặt. Nhưng chiếc xe phía sau cứ như chó dại không muốn sống, còn nhớ gì đến thể diện nữa.
"Sư phụ, xe này chạy chậm quá, tăng tốc lên đi." Thấy mãi không thoát được chiếc xe phía sau, Lý Uyên nói với tài xế. Nếu không phải biết tài xế không đồng ý, hắn đã tự mình lái rồi...
Tài xế nghe xong, nhìn đường một chút, vô thức đạp chân ga. Tốc độ xe lập tức lên 100 km/h. Trạm trưởng xe phía sau thấy vậy cũng lập tức đạp ga, bám sát phía sau.
"Sư phụ phanh lại, dừng ở lề đường phía trước." Lý Uyên liếc kính chiếu hậu rồi đột ngột bảo tài xế.
"Hả?" Tài xế giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng làm theo lời Lý Uyên, đạp phanh dừng sát lề đường.
Trạm trưởng hoàn toàn không nghĩ đến xe taxi lại có pha xử lý như vậy. Đến khi phản ứng kịp thì đã quá đà...
Lý Uyên và những người khác thấy chiếc xe Volkswagen màu trắng dừng ngay phía trước không xa, hơi nhíu mày. Đúng là cố tình tìm đến gây sự đây mà?
"Ta đi hỏi xem bọn họ muốn gì." Lý Uyên nói rồi mở cửa xe bước ra.
Trương Duyệt Hân và Kỷ Ôn Ngôn thấy vậy cũng lập tức xuống xe, cẩn thận bảo vệ Lý Uyên hai bên.
"Trạm trưởng, bọn họ đến rồi." Cậu nhân viên giao đồ ăn ngồi ghế phụ nhìn vào gương chiếu hậu thấy Lý Uyên và hai cô gái tiến tới liền hoảng hốt.
"Không sao, chúng ta có làm gì đâu, cho dù họ báo cảnh sát cũng vô dụng." Trạm trưởng điềm nhiên nhìn vào gương chiếu hậu, "Vả lại phía sau chúng ta có người." Trạm trưởng nói xong liếc nhìn điện thoại, thân hình hơi phát tướng cố thẳng lưng lên. Có thể bỏ ra 1 triệu tệ treo thưởng tìm người trên toàn Bắc Kinh, chắc chắn là một ông lớn! Nhìn ba người càng lúc càng đến gần, nhất là Trương Duyệt Hân và Kỷ Ôn Ngôn, trong lòng hắn nghĩ có khi nào tên này cướp bồ của thiếu gia nào đó, người ta mới treo thưởng truy sát không. . . .Hoặc tên này lừa tiền thiên kim nhà giàu rồi bỏ trốn, bị người ta treo thưởng truy nã?
Trạm trưởng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Trương Duyệt Hân và Kỷ Ôn Ngôn, trong đầu đột nhiên hiện ra vài giả thiết. Đến khi Lý Uyên và hai người kia đến trước cửa xe, Lý Uyên đưa tay gõ cửa. Trạm trưởng vẫn bình tĩnh hạ kính xe xuống. Lý Uyên nhìn một lượt vào trong xe, không có ai khác, cũng không thấy vũ khí như dao, gậy gộc gì.
"Hai người theo chúng tôi một đoạn đường, có chuyện gì sao?" Lý Uyên nhìn trạm trưởng, giọng không mặn không nhạt.
"Trùng hợp thôi, tôi cũng đi đường này, tiện đường ghé vào đây nghỉ một chút." Trạm trưởng vừa nói vừa đảo mắt nhìn Trương Duyệt Hân và Kỷ Ôn Ngôn.
"Vậy giao lộ phía trước, anh đi thẳng hay rẽ phải?" Lý Uyên nhíu mày. Trạm trưởng nghe vậy thì sững sờ.
"Các người là đang theo dõi chúng tôi sao?" Trạm trưởng còn đang nghẹn họng không biết nói gì thì cậu nhân viên giao đồ ăn bỗng lên tiếng.
Ba người Lý Uyên nghe vậy liền ngẩn ra. Lộn tùng phèo rồi sao?! Trạm trưởng nghe xong cũng sững sờ rồi mắt sáng lên ngay. Người trẻ tuổi này đầu óc nhanh nhạy thật. Lúc cần dùng được việc thật.
"Có thể động thủ không?" Lý Uyên quay đầu nhỏ giọng hỏi Trương Duyệt Hân. Nếu là ở Thượng Hải, hắn đã ra tay rồi. Nhưng đây là Bắc Kinh, vẫn nên nể mặt chút. Trương Duyệt Hân nghe xong lập tức lắc đầu nắm lấy tay Lý Uyên.
"Các người rốt cuộc muốn làm gì? Còn theo nữa, tôi sẽ báo cảnh sát." Trương Duyệt Hân kéo mạnh Lý Uyên về phía sau mình, đôi mắt trừng hai người trong xe. Đối mặt với mỹ nữ tầm cỡ Trương Duyệt Hân, trạm trưởng không hề có sức chống cự nào, chỉ biết ngơ ngác nhìn.
"Đường là của chung, ai muốn đi cũng được, đây có phải nhà mấy người đâu, chúng tôi muốn đi thế nào thì đi, mấy người báo cảnh sát cũng vô ích thôi." Vẫn là cậu nhân viên giao đồ ăn chỉ có 10 vạn trong đầu không bị sắc đẹp mê hoặc, vừa nhìn Trương Duyệt Hân mặt có chút đỏ lên vừa cố gắng cãi lại. Lúc này cậu ta trong mắt trạm trưởng chẳng khác gì Lữ Bố.
"Vậy giờ chúng tôi về nhà, nếu để tôi thấy mấy người còn đi theo sau, tôi sẽ không khách khí đâu." Trương Duyệt Hân vừa nói vừa kéo mạnh Lý Uyên đi, gặp phải kiểu người vô lại thế này, cô cũng hết cách... Vừa đi được vài bước, trạm trưởng và cậu nhân viên giao đồ ăn đã xuống xe, như hai con đỉa dính chặt chuẩn bị đuổi theo. Lần này Lý Uyên có chút không kìm được tức giận... Nhưng Trương Duyệt Hân và Kỷ Ôn Ngôn vẫn cố kéo hắn lại.
"Mấy trò bịp bợm giờ đầy ra đấy, nhỡ đâu chúng cố tình thì sao?" Trương Duyệt Hân kéo tay Lý Uyên, kéo hắn đến chiếc ghế đá có mái che ở bên cạnh. "Thời gian vẫn còn, chúng ta cứ ngồi chờ ở đây xem ai hơn ai." Trương Duyệt Hân đi mua ba cây kem, ba người ngồi dưới ô che nắng nhìn hai người đối diện đang đứng dưới nắng, hai bên chẳng ai làm gì được ai...
"Trạm trưởng, chúng ta đang chờ người sao?" Đứng một hồi, cậu nhân viên giao đồ ăn không nhịn được hỏi.
"Ừ, ông chủ sắp tới rồi." Trạm trưởng gật đầu, rồi liếc điện thoại định vị chia sẻ. Khoảng năm phút sau, trạm trưởng đã gần như đứng không vững, liếc điện thoại định vị gần như trùng khớp vị trí, lập tức quay đầu nhìn lại. Một chiếc Mercedes E-Class màu đen đã dừng bên lề đường. Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngắn màu xám, trông rất khỏe khoắn bước xuống xe.
"Ông chủ." Trạm trưởng thấy vậy, liền chạy đến đón. Cậu nhân viên giao đồ ăn vẫn đứng tại chỗ nhìn Lý Uyên và hai cô gái. Đến khi trạm trưởng dẫn người đàn ông trung niên đến, nhìn thấy Lý Uyên và hai người kia thì mắt ông ta liền sáng lên.
"Ông chủ, thế nào, không nhầm người chứ?" Trạm trưởng với vẻ mặt chờ được thưởng, nhìn người đàn ông trung niên. Cậu nhân viên giao đồ ăn thấy dáng vẻ chó săn của trạm trưởng lúc bình thường hay vênh váo hống hách cũng hơi ngạc nhiên. Biết người này chắc chắn lai lịch không nhỏ, ít nhất là ngoài tầm với của cậu ta bây giờ.
"Làm tốt lắm." Người đàn ông trung niên vỗ vai trạm trưởng. Sau khi xác nhận xong, ông ta liền lấy điện thoại ra gửi vị trí cụ thể cho vài số máy khác nhau.
Lý Uyên thấy lại có thêm một người đến... cũng cạn lời. Sao giống tình tiết đánh trùm trong tiểu thuyết vậy, đánh con té ra bố, đánh bố lòi ra ông. . . .
"Ngươi không có đắc tội ai à?" Kỷ Ôn Ngôn đột nhiên quay sang Trương Duyệt Hân, bây giờ xem ra không còn đơn giản là bị lưu manh theo dõi nữa.
"Bọn hắn nhìn có vẻ là đang chờ người." "Hay là chúng ta về trước đi?" Trương Duyệt Hân suy nghĩ một lát rồi lắc đầu có chút mờ mịt, sau đó trong lòng lại ẩn ẩn một nỗi bất an khi nhìn về phía Lý Uyên.
"Ta cảm thấy bọn họ đang tìm người giống như là ta..." Lý Uyên thấy ánh mắt của người đàn ông trung niên kia nhìn mình có chút không thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận