Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 538: Ái tình đó là không có đạo lý

Chương 538: Ái tình đó là không có đạo lý
Hàn Hiểu Hiểu kia một bộ dạng nhìn thấy kẻ thù g·iết cha, hạ t·ử thủ đồng dạng... Thang Gia Minh thấy thế, mí mắt trong nháy mắt giật giật... Vội vàng tiến lên lôi kéo cánh tay Hàn Hiểu Hiểu, ra hiệu nàng buông ra bớt chút sức... "Còn muốn tra hỏi, đừng có mà làm người ta ngất đi đấy."
Thang Gia Minh nói làm cái đầu Hàn Hiểu Hiểu trong nháy mắt thanh tỉnh một chút, mới chậm rãi buông lỏng Kỷ Ôn Ngôn ra. "Ta cũng đã sớm nói cái loại đàn bà yêu diễm như hồ ly tinh này nhất định không phải thứ gì tốt. . . !" Đại tỷ ban quản lý chỉ vào Kỷ Ôn Ngôn bị Hàn Hiểu Hiểu ép đến, mặt đầy vẻ nghĩa chính ngôn từ mắng... Thang Gia Minh có chút bất đắc dĩ liếc nhìn đại tỷ, vốn dĩ bọn hắn chuẩn bị chờ Kỷ Ôn Ngôn bình thường mở cửa nói chuyện, sẽ trực tiếp hỏi một vài vấn đề.
Chỉ cần nàng là người bắt đi Lý Uyên, khi hoàn toàn không có chuẩn bị, giải đáp vấn đề xác suất lớn sẽ lộ ra sơ hở. Thế nhưng, bị vị đại tỷ này làm rối tung, đem hiện trường làm cho căng như dây đàn thế này... Muốn thông qua một chút biểu hiện trên mặt nhìn ra cái gì, độ khó đều lớn lên gấp bội. Thang Gia Minh thở dài, sau đó nhìn Kỷ Ôn Ngôn, khuôn mặt đẹp đến mức không thua kém gì Hàn Hiểu Hiểu. Còn có kia cho dù là bị đè lên trên đất, đường cong lồi lõm cũng đủ khiến cho người trong nháy mắt huyết mạch căng phồng...
Hoàn toàn là một cái hồ lô muôi... Chỗ nên nhỏ nhắn thì uyển chuyển ôm sát, chỗ nên đầy đặn thì... Nhất là hùng vĩ, hùng vĩ... Chỉ liếc qua, Thang Gia Minh liền lập tức không dám nhìn nữa. Lúc này, điện thoại di động của Thang Gia Minh vang lên. "Thang đội, tra không được thời gian Kỷ Ôn Ngôn về nhà, cũng tra không được hình ảnh theo dõi nàng đi ra khỏi Giao đại, xe của nàng vẫn còn đậu ở gara ngầm của trường, có chút cổ quái."
Sau khi kết nối, bên trong truyền đến âm thanh của đồng nghiệp cục thành phố. Thang Gia Minh nghe xong lập tức hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt Kỷ Ôn Ngôn. "Vậy giá·m s·át khu dân cư thì sao? Không có ghi lại hình ảnh sao?" "Đó là khu dân cư cao cấp, chủ đầu tư đều rất chú trọng tư ẩn, ngoài trừ cao tầng là vật nghiệp trang giá·m s·át, khu biệt thự cùng nhà liền kề đều do chủ đầu tư tự trang giá·m s·át, hệ th·ố·n·g c·ô·ng an không điều đến được."
Đầu bên kia điện thoại nói làm Thang Gia Minh lập tức cảm giác vị giáo sư Kỷ này, ở phương diện phản trinh s·á·t cũng không hề đơn giản. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng đúng là người bắt đi Lý Uyên. "Đã đem Lý Uyên giấu ở đâu? !" Hàn Hiểu Hiểu cũng nghe thấy tiếng trong điện thoại, trong tay càng dùng sức một chút đè Kỷ Ôn Ngôn, hướng Kỷ Ôn Ngôn quát.
Hiển nhiên, giờ phút này Hàn Hiểu Hiểu đã trực tiếp coi Kỷ Ôn Ngôn thành t·ội p·hạm... "Cảnh s·á·t, tôi không biết cái gì Lý Uyên, các anh bắt nhầm người rồi." Một bên má Kỷ Ôn Ngôn dán xuống đất lạnh băng, mặt bên kia lộ ra vẻ kinh hoảng, có chút gian nan t·r·ả lời. Hàn Hiểu Hiểu nghe xong mặt càng lạnh băng, bộ dáng kia như là không nhịn được muốn cho Kỷ Ôn Ngôn một cùi chỏ hung hăng.
"Dựa theo thông tin chúng tôi đang nắm giữ, chúng tôi nghi ngờ Kỷ tiểu thư có liên quan đến một vụ b·ắt c·óc, phiền Kỷ tiểu thư cùng chúng tôi về cục phối hợp điều tra." Thang Gia Minh thấy Hàn Hiểu Hiểu có dáng vẻ muốn m·ấ·t kh·ố·n·g chế, lập tức tiến lên k·é·o Hàn Hiểu Hiểu, sợ nàng không kiềm được mà đ·á·n·h Kỷ Ôn Ngôn...
Chỉ là lời của Thang Gia Minh vừa dứt. Trong phòng đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, tiếp theo lại có một giọng nam truyền đến. "Cao ngất sao thế? Sao lại ồn ào như vậy?" Nghe thấy âm thanh này, mọi người đều sững sờ. Ai cũng không nghĩ đến trong nhà Kỷ Ôn Ngôn lại có một người đàn ông khác? Ngay sau đó mọi người liền thấy một người mặc áo ngủ cao lớn từ bên trong đi ra.
Người đàn ông thấy Kỷ Ôn Ngôn bị đè trên đất trong nháy mắt, cả người ngây ngốc một lát, rồi trực tiếp lao đến chỗ Hàn Hiểu Hiểu. "Các người đang làm gì đấy? Buông cô ấy ra!" Người đàn ông vừa xông đến trước mặt Hàn Hiểu Hiểu vừa hô to. Tiếp đó, mặc kệ Hàn Hiểu Hiểu mặc cảnh phục, đưa tay đẩy Hàn Hiểu Hiểu ra. Rồi nhanh c·h·óng đỡ Kỷ Ôn Ngôn dậy.
Sau khi Kỷ Ôn Ngôn đứng lên, mang trên mặt sợ hãi cùng kinh hoàng, không kịp liếc nhìn Hàn Hiểu Hiểu, liền lui về sau mấy bước. "Ngươi, ngươi là ai của nàng?" Hàn Hiểu Hiểu bị đẩy ra sững sờ một lúc, trên mặt không có không vui và tức giận, ngược lại nhìn người đàn ông kia hỏi. "Tôi là bạn trai Cao Ngất, cô ấy phạm phải chuyện gì sao? Vì sao các người đối xử với cô ấy như vậy?" Người đàn ông với đôi mắt ưng mang theo nộ khí khó mà kìm chế, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Hiểu Hiểu.
Nam, bạn trai? ! Hàn Hiểu Hiểu nghe người đàn ông giải thích, trong nháy mắt ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt cùng Kỷ Ôn Ngôn, trong mắt tràn đầy không thể tin... Thang Gia Minh nhất thời cũng ngây ra... Chẳng phải nói nàng là bạn gái cũ của Uyên ca sao...? Tại sao lại xuất hiện một người bạn trai? !
Lúc này, Kỷ Ôn Ngôn vẫn nhìn Hàn Hiểu Hiểu và những người khác, tựa hồ xác định Hàn Hiểu Hiểu là c·ảnh s·á·t thật, biểu tình từ kinh hoàng đã dần khôi phục bình thường. "Vị cảnh s·á·t này, nếu không cho tôi một giải thích hợp lý, tôi sẽ khiếu nại hành vi của anh vừa rồi lên cấp trên." Kỷ Ôn Ngôn một bên xoa bả vai bị Hàn Hiểu Hiểu đè, vừa nhìn Hàn Hiểu Hiểu.
Trong giọng nói còn có một chút chưa hết hoảng sợ của người thoát chết, nhưng phần nhiều là p·h·ẫ·n n·ộ. "Hôm nay buổi chiều cô ở đâu?" Hàn Hiểu Hiểu nhìn bộ dáng trấn định tự nhiên của Kỷ Ôn Ngôn, ánh mắt đột nhiên có chút không tự tin. Nếu nàng thực sự là bạn gái cũ của Lý Uyên, sao có thể trong nhà lại có một người bạn trai. "Tôi sau khi từ trường về thì buổi chiều vẫn luôn ở nhà, không hề đi đâu."
Kỷ Ôn Ngôn nhìn Hàn Hiểu Hiểu, thần sắc ngoài vẻ p·h·ẫ·n n·ộ thì tất cả đều trấn định tự nhiên, không nhìn ra có gì d·ị ·t·h·ư·ờ·n·g. "Có nhận ra xe biển số hỗ ANZ 228 hiệu Mazda không?" Hàn Hiểu Hiểu con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Kỷ Ôn Ngôn, muốn tìm ra sơ hở, nhưng khiến người thất vọng là biểu tình của Kỷ Ôn Ngôn hoàn toàn không có gì sai. "Không biết." Kỷ Ôn Ngôn khoanh tay nhìn Hàn Hiểu Hiểu, giải đáp lưu loát.
"Xin lỗi Kỷ tiểu thư, chúng tôi nhận được báo án là trưa hôm nay có người m·ấ·t t·í·c·h tại Giao đại, cho nên mới đến hỏi thăm điều tra." Thang Gia Minh không đợi Hàn Hiểu Hiểu mở miệng, liền nhanh chóng lên tiếng. "Chúng tôi đến trường biết được cô thường lái xe đi làm, xe của cô vẫn đang ở trường, muốn hỏi cô làm thế nào về nhà?" Thang Gia Minh vừa nói, vừa chăm chú nhìn từng biểu hiện nhỏ nhất trên mặt Kỷ Ôn Ngôn.
"Tôi không biết cái gì là vụ b·ắt c·óc, tôi ngồi xe của anh ấy từ trường học về rồi luôn ở nhà." Kỷ Ôn Ngôn nghe Thang Gia Minh nói, vẻ kháng cự và p·h·ẫ·n n·ộ trên mặt mới chậm rãi tan đi, chỉ vào người đàn ông bên cạnh nói. "Đúng vậy, chúng tôi đều là giáo viên của Giao đại, buổi chiều không có tiết, là ngồi xe tôi về."
Người đàn ông có dáng vẻ đẹp trai nghe vậy lập tức gật đầu, không chút do dự làm chứng cho Kỷ Ôn Ngôn. Giờ khắc này, hắn thậm chí còn không biết Kỷ Ôn Ngôn đến cùng đã phạm phải chuyện gì. Với tư cách là giáo viên của một trường đại học hàng đầu, hắn hiểu rõ nếu Kỷ Ôn Ngôn phạm phải chuyện rất lớn, có một ngày sự việc bại lộ, thậm chí hôm nay tại chỗ thừa nhận. Thì hắn cũng có một phần lớn tỷ lệ phải ngồi tù...
Mà sở dĩ hắn muốn chấp nhận một sự mạo hiểm lớn như vậy, chỉ bởi vì hơn nửa giờ trước Kỷ Ôn Ngôn nói một câu "Giúp tôi một chuyện", chỉ có thế thôi. Ái tình thuở ban đầu không phải là chỉ cần ngươi một ánh mắt, ta liền xông pha lửa đạn hay sao. Giống như Kỷ Ôn Ngôn nguyện ý vì Lý Uyên lấy thân phạm tội... Chẳng phải là một biểu hiện cho tình yêu sâu đậm đó sao. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận