Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 346: Ái tình khiến người che đậy hai mắt

"Sao ngươi lại tới đây?" Tô Hiểu Du còn chưa kịp nói gì, Lê Mộng Ngưng kinh ngạc vô cùng nhìn Từ Thi Thanh, không nhịn được mở miệng trước.
"Nơi này là công ty, ta không thể đến à?" Từ Thi Thanh hỏi ngược lại một câu, sau đó lại nhìn về phía Tô Hiểu Du. "Huống hồ Tô tổng hình như tìm ta có việc, ta càng nên đến." Từ Thi Thanh vừa nói, một bên tiến về phía ba người.
Chỉ là lướt qua Tô Hiểu Du và Lê Mộng Ngưng, trực tiếp đi tới bên cạnh Lý Uyên. Sau đó đưa hộp cơm màu hồng trong tay về phía Lý Uyên. "Cho ngươi."
Lý Uyên nhìn Từ Thi Thanh đột nhiên nhiệt tình trước mặt, có chút không thích ứng... Hắn nhớ kỹ trong số rất nhiều bạn gái cũ thì Từ Thi Thanh luôn duy trì khoảng cách không xa không gần với hắn, trông có vẻ tùy thời có thể rút lui... Nhưng hiện tại không phải lúc để suy xét sự thay đổi của Từ Thi Thanh.
Lý Uyên vừa định đặt hộp cơm lấy từ chỗ Lê Mộng Ngưng lên bàn, đưa tay nhận hộp cơm từ Từ Thi Thanh thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu... Lập tức đem hộp cơm của Lê Mộng Ngưng và Tô Hiểu Du đều đặt lên bàn...
"Ta rõ ràng không thấy ngươi mang điểm tâm buổi sáng." Lê Mộng Ngưng nhìn động tác của Lý Uyên, lại trực tiếp nhìn chằm chằm Từ Thi Thanh, đột nhiên nhớ lại những lời Từ Thi Thanh nói với mình trên đường về tối hôm qua. Trong mắt nàng có sự không cam tâm, càng nhiều hơn là hoảng loạn và vô cùng bất ngờ... Nàng cứ nghĩ rằng tình cảm Từ Thi Thanh dành cho Lý Uyên không sâu đậm bằng mình, cho nên khi thấy có quá nhiều đối thủ cạnh tranh thì đã trực tiếp bỏ cuộc... Nhưng bây giờ...
"Ta để trong túi." Từ Thi Thanh mỉm cười với Lê Mộng Ngưng... Bây giờ, trông Từ Thi Thanh còn ung dung tự tin hơn cả Tô Hiểu Du...
"Từ tổng làm gì vậy?" Tô Hiểu Du cau mày nhìn Từ Thi Thanh. Sự xuất hiện của Từ Thi Thanh hiển nhiên cũng nằm ngoài dự liệu của Tô Hiểu Du...
"Tô tổng làm gì thì ta làm đó, Tô tổng và Mộng Mộng đều ở đây, vậy ta cũng đến góp vui." Từ Thi Thanh bình thản liếc nhìn Tô Hiểu Du... Thấy Từ Thi Thanh có vẻ vô tư trong sáng như vậy... Lần này trực tiếp khiến Tô Hiểu Du không biết phải làm gì...
Chỉ khổ cho một mình Lý Uyên nhìn bốn phần bữa sáng, thêm cả điểm tâm của Hàn Hiểu Hiểu làm cùng với điểm tâm ở nhà ăn của Hạ Thanh Ninh... Trong nháy mắt, cảm giác như muốn khóc không ra nước mắt...
Tô Hiểu Du thấy Từ Thi Thanh không dễ đối phó như Lê Mộng Ngưng... Rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước, lúc này chắc chắn không chiếm được lợi lộc gì... Liền dời ánh mắt sang Lý Uyên.
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của Tô Hiểu Du... Lý Uyên thấy lạnh sống lưng... Cái gì cần đến cuối cùng cũng sẽ đến... Đồng thời, Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh cũng đồng thời nhìn về phía Lý Uyên... Ba ánh mắt rực sáng, trực tiếp khiến Lý Uyên thấy phía sau lưng lạnh toát...
"Ôi chao, cháo sắp nguội rồi đây." Tô Hiểu Du đột nhiên bước lên một bước, dùng tay che hộp cơm của mình trên bàn... Tiếp đó cầm lấy hộp cơm đưa cho Lý Uyên. Rồi dùng ánh mắt mong chờ cực kỳ dịu dàng nhìn Lý Uyên... Cái xưng hô thân mật "Du muội tử" đã lâu không dùng khiến Lý Uyên ngẩn người. Sau đó nhìn vẻ Mặc Mặc ẩn tình giữa lông mày Tô Hiểu Du, Lý Uyên chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng bị một kích trúng đích...
Lê Mộng Ngưng thấy vậy thần sắc trì trệ... Vội vàng học theo Tô Hiểu Du, tiến lên một bước, nhanh chóng mở hộp cơm của mình ra, cũng đưa tới trước mặt Lý Uyên.
Từ Thi Thanh đanh đá đương nhiên không chịu yếu thế... Nhìn ba phần bữa sáng đủ sắc hương vị đưa tới trước mặt, phần nào cũng khiến người thèm thuồng nhỏ dãi, cảm giác hạnh phúc bùng nổ... Có thể cả ba phần cùng lúc đến thì... Không phải là cảm giác hạnh phúc... Mà là cảm giác tội lỗi...! Tình huống này hắn ăn phần nào trước đều không được... Ở nhà có Trần Mặc Mặc giúp hắn chống đỡ...
Lý Uyên nhìn Tô Hiểu Du mặt đầy chờ mong, lại nhìn Lê Mộng Ngưng đầy vẻ nhu tình... Cuối cùng là Từ Thi Thanh có ánh mắt hơi mất tự nhiên... Nhưng hiện tại tiểu thiên sứ của hắn không ở bên cạnh, nan đề của thế kỷ thật là khó a...! Chọn ai trước cũng là tình cảnh tìm đường chết a...! Giấc mộng tối hôm qua bị đâm thận giờ vẫn còn ký ức như mới...
Ngay khi Lý Uyên lâm vào hoàn cảnh khó xử, trán bắt đầu đổ mồ hôi... Chuẩn bị kiếm cớ đi nhà vệ sinh để tạm thoát thân...
Thì ngoài phòng làm việc đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cùng tiếng nói chuyện.
"Nguyệt Doanh, ngươi đến tầng 35 làm gì? Hai ngày nay ngươi đi đâu? Trường học ngươi cũng không quay về, ta tìm khắp nơi không thấy ngươi, ngươi bị làm sao vậy?"
Lý Uyên nghe thấy giọng nói này, mắt lập tức sáng lên.
Tô Hiểu Du, Lê Mộng Ngưng và Từ Thi Thanh ba người cũng lập tức quay đầu nhìn ra bên ngoài phòng làm việc.
Chỉ thấy Trầm Nguyệt Doanh và Trần Mặc Mặc đang bước nhanh về phía này. Mà bên cạnh Trầm Nguyệt Doanh còn có Hoàng Tử Ngang, một trong những người theo đuổi trung thành nhất của nàng, đang líu ríu không ngừng hỏi Trầm Nguyệt Doanh.
"Ta hiện tại không sao, cảm ơn anh quan tâm." Trầm Nguyệt Doanh nghiêng đầu nhìn Hoàng Tử Ngang một cái, giọng nói rất bình thản rất khách khí... Còn mang theo một chút áy náy với hắn... Dù sao trước đó nàng đã trăm phương ngàn kế muốn lợi dụng người này để đạt được mục đích cuối cùng là ở lại Hạ thị, có thể sinh tồn tại Ma Đô... Mặc dù kế hoạch cuối cùng không được áp dụng... Nhưng đối với Hoàng Tử Ngang, nàng ít nhiều vẫn có chút áy náy...
Hoàng Tử Ngang nghe thấy Trầm Nguyệt Doanh biến mất hai ngày đột nhiên trở nên xa lạ và khách khí với mình như vậy... Sắc mặt trong nháy mắt hơi khó coi... Hắn có chút không hiểu, rõ ràng hai ngày trước Trầm Nguyệt Doanh đối với mình cũng không lạnh nhạt như vậy. Hắn thậm chí đã cho rằng mình sắp đuổi kịp Trầm Nguyệt Doanh rồi... Nỗ lực mấy năm cuối cùng không uổng phí, có được một kết quả tốt nhất...
Mà Trần Mặc Mặc bên cạnh thấy Hoàng Tử Ngang không ngừng tiến lại gần Trầm Nguyệt Doanh, liền nhíu mày, đưa tay nhẹ nhàng kéo tay Trầm Nguyệt Doanh, kéo nàng về phía mình, cách xa Hoàng Tử Ngang một chút.
Hoàng Tử Ngang thấy hai người có động tác nhỏ đó, tâm càng thêm trầm xuống...
"Nguyệt Doanh, cô ăn điểm tâm chưa? Có muốn tôi ra nhà ăn mang cho cô một phần không? Hôm nay cô muốn ăn gì?" Hoàng Tử Ngang thấy Trần Mặc Mặc cầm hộp cơm trong tay, vẫn không từ bỏ ý định lên tiếng hỏi.
"Chúng ta ăn rồi, cảm ơn." Trầm Nguyệt Doanh nhìn Hoàng Tử Ngang một cái, rồi lại liếc nhìn Trần Mặc Mặc. Nàng dẫn theo Trần Mặc Mặc, ý tứ trong lời nói đã vô cùng rõ ràng. Nhưng ái tình thường che mờ mắt người... Hoàng Tử Ngang đã chìm đắm trong đó, làm sao nghe ra được ý từ chối của Trầm Nguyệt Doanh... Cho dù nghe được cũng theo bản năng xem nhẹ... Giống như giờ phút này, khi Trầm Nguyệt Doanh bước đến cửa phòng làm việc nhìn thấy Lý Uyên trong phòng, thần sắc trên mặt trong nháy mắt liền trở nên khác hẳn... Dù cho giờ phút này bên cạnh Lý Uyên đang có ba đại mỹ nữ vây quanh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận