Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 292: Tống Vân Hi không được còn có Tần Mặc Diễm

"Cặn bã nữ, chúng ta chia tay đi, ngươi đã có vị hôn phu rồi còn cùng ta yêu đương đùa bỡn tình cảm của ta!" Một lần nữa nghĩ đến câu nói này lúc ban đầu bị chia tay, sắc mặt Tống Vân Hi trở nên u ám. "Bác sĩ Lý, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ a!" Bên trong phòng, Lý Tuấn Anh vừa bước vào văn phòng, mấy đồng nghiệp vừa thấy hắn thì như thấy động vật quý hiếm. Lý Tuấn Anh kỳ lạ liếc mấy đồng nghiệp, mặt ủ rũ đi đến vị trí của mình không nói gì. "Nghe nói ngươi và cháu gái viện trưởng đã định hôn ước từ nhỏ, sao lâu như vậy rồi không dẫn đến cho chúng ta xem mắt?" Hai nam đồng nghiệp vẻ mặt mập mờ đi đến bên cạnh Lý Tuấn Anh. "Đúng vậy, nếu không phải vừa nãy viện trưởng tự mình đến tìm ngươi, ta vừa hay đi ngang qua không cẩn thận nghe thấy viện trưởng nói chuyện với Tống cục trưởng, chúng ta cũng không biết đấy!" "Đính ước từ nhỏ?" Lý Tuấn Anh nghe xong trong nháy mắt ngẩn người. Sau đó trong đầu liền hiện lên ngay khuôn mặt động lòng người của Tống Vân Hi… Cùng với hình ảnh ba năm trước, Tống Vân Hi vẻ mặt tuyệt vọng cầm dao muốn tự chặt mình… "Bác sĩ Lý, sắc mặt của ngươi sao khó coi vậy." Một bác sĩ thấy sắc mặt Lý Tuấn Anh đột nhiên trắng bệch, liền hỏi. "Không… Không có gì." Lý Tuấn Anh miễn cưỡng cười một tiếng… Nhắc đến chuyện từ lần trước suýt bị chém, hắn đã ba năm không gặp Tống Vân Hi. Lý Tuấn Anh đang nghĩ ngợi thì điện thoại đột nhiên vang lên. Lý Tuấn Anh liếc nhìn điện thoại, lập tức đứng dậy đi đến chỗ không có ai. "Lão sư." Ngay khi nhận điện thoại, mặt Lý Tuấn Anh lập tức trở nên đầy vẻ sùng kính. "Ta có một bà con xa, cháu ngoại gái, một lát sẽ đến bệnh viện, lát nữa ta sắp xếp cho hai đứa gặp mặt, con bé Vân Hi tâm còn ở người khác, mấy năm này tính tình cũng càng trở nên cổ quái, ta thấy hai đứa không có duyên phận." Trong điện thoại truyền đến một giọng nói già nua nhưng trung khí mười phần. "Cháu gái ta ở ngoài xa còn độc thân, bộ dáng không hề kém Vân Hi, lại còn là sinh viên tài giỏi, hai đứa rất xứng đôi." "Cái đó... Lão sư, thật ra con đã có..." "Vậy cứ quyết định như thế, ngươi chờ điện thoại của ta." Lý Tuấn Anh vốn muốn nói mình đã có người yêu. Nhưng viện trưởng căn bản không để hắn nói hết lời, trực tiếp cúp máy. Vừa cúp điện thoại, Lý Tuấn Anh đang chuẩn bị trở về văn phòng. Đột nhiên một giọng nữ dễ nghe truyền đến sau lưng. "Lý Tuấn Anh." Cái giọng ngọt ngấy ấy khiến trong lòng Lý Tuấn Anh chấn động. Lý Tuấn Anh lập tức quay đầu lại. Chỉ thấy Tống Vân Hi mặc quần short, áo thun, xinh xắn động lòng người đứng ở phía sau không xa, đang mở to đôi mắt nhìn hắn. "Vân... Vân Hi?" Lý Tuấn Anh trong nháy mắt ngây người ra một chút. Không ngờ mới vừa nói về nàng trong điện thoại... một giây sau nàng đã xuất hiện... Có điều trong ấn tượng, Tống Vân Hi hận mình thấu xương… Sao lại chủ động đến tìm mình? "Ông nội bảo ta đến nhìn ngươi." Tống Vân Hi lộ ra nụ cười ngọt ngào đến mức muốn giết người… Khiến các bác sĩ y tá đi ngang qua xung quanh phải trợn tròn mắt nhìn… Nhưng Lý Tuấn Anh nhìn nụ cười tươi tắn của Tống Vân Hi lại đột nhiên có cảm giác rùng mình. "Nhìn… Nhìn ta?" Lý Tuấn Anh nhớ rõ trong điện thoại, viện trưởng nói sẽ không ép buộc hắn với Tống Vân Hi nữa mà? "Ta vừa nãy nghe nói ở dưới lầu có người bắt nạt ngươi?" Trên mặt Tống Vân Hi đột nhiên lộ ra vẻ lo lắng nhìn Lý Tuấn Anh… "Có chuyện gì sao?" Vẻ mặt của Tống Vân Hi, Lý Tuấn Anh nhìn thế nào cũng thấy có cảm giác nguy hiểm… Không biết Tống Vân Hi đang giở trò gì. "Ngươi đi theo ta, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ cái kẻ bắt nạt ngươi." Tống Vân Hi nhìn mặt Lý Tuấn Anh có chút đề phòng, nói xong cũng xoay người muốn đi. "Không... Không cần, ta còn có việc khác..." Lý Tuấn Anh theo bản năng muốn cự tuyệt… Nhưng Tống Vân Hi vừa nghe, liền dừng lại, từ từ quay người. Nụ cười trên mặt sớm đã biến mất, một đôi con ngươi đáng sợ như đang ngắm nghía con mồi mà nhìn Lý Tuấn Anh… Toàn thân Lý Tuấn Anh run lên... Lông tơ trên cánh tay trong nháy mắt dựng thẳng đứng lên… Tức khắc, Lý Tuấn Anh chỉ cảm thấy mình bị một con quái vật theo dõi… "Ta muốn giúp ngươi, ngươi không lĩnh tình sao?" Tống Vân Hi khẽ mở hàm răng, giọng nói vẫn dễ nghe như thế… Nhưng Lý Tuấn Anh không hề cảm nhận được chút vui vẻ nào. "Được… được." Lý Tuấn Anh đành gật đầu đồng ý. Dù sao nàng là cháu gái bảo bối của viện trưởng... Lại là vị hôn thê trên danh nghĩa của mình... Tống Vân Hi thấy hắn đồng ý, lập tức nở một nụ cười tươi tắn với Lý Tuấn Anh… Khiến mấy người đồng nghiệp Lý Tuấn Anh đang đứng ngoài xem náo nhiệt mê mẩn thần hồn điên đảo… "Đó là cháu gái của viện trưởng?" Mấy bác sĩ nam trẻ tuổi mở to mắt nhìn, nhìn hướng hai người một trước một sau rời đi. "Ngọa Tào! Đây, đây có phải quá đẹp không vậy?!" Một người nhìn đôi chân dài trắng như tuyết, thân hình tuyệt mỹ chữ S của Tống Vân Hi... Còn có dung mạo vừa thoáng nhìn qua đã kinh diễm vô cùng... Thật sự là không nhịn được mà kinh hô một tiếng. "Má ơi! Thằng nhãi ranh Thanh Tú Anh này, kiếp trước rốt cuộc có phải đã cứu cả địa cầu không vậy! Kiếp này rõ ràng là sống như nhân vật chính trong tiểu thuyết rồi!" "Hâm mộ chết mất...!" Sau lưng là một tràng âm thanh nghiến răng nghiến lợi. Lý Tuấn Anh đã đi theo Tống Vân Hi vào thang máy. Tống Vân Hi trực tiếp bấm tầng cao nhất, tầng chỉ thuộc về văn phòng viện trưởng. "Ngươi muốn dẫn ta đi gặp lão sư sao?" Lý Tuấn Anh liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Tống Vân Hi, không nhịn được hỏi một câu. Phải nói, Tống Vân Hi thật sự rất xinh đẹp, tuyệt không kém Trầm Nguyệt Doanh, người đã làm hắn mê muội đến choáng váng đầu óc. Với lại tuy hắn lớn hơn Tống Vân Hi vài tuổi, nhưng hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã... Nếu... Nếu hai người bọn họ có thể thành hôn... Lý Tuấn doanh trong đầu không nhịn được lại đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này, lập tức liền bị ý nghĩ này dọa cho giật mình. Vừa nghĩ đến điều đó, Lý Tuấn Anh hận không thể tự tát mình một cái. Hắn một lòng một dạ yêu Trầm Nguyệt Doanh, đời này sẽ không thay đổi dù chỉ một chút! Tống Vân Hi liếc qua mặt Lý Tuấn Anh đột nhiên nhanh chóng biến đổi... Trong mắt lóe lên một tia sát ý... Lầm bầm nhỏ một câu. Hai người ra thang máy. Tống Vân Hi tự nhiên đi ở phía trước, Lý Tuấn Anh đi theo sau. Đi được một đoạn, Lý Tuấn Anh phát hiện không đúng. "Đây không phải đường đi đến chỗ của lão sư." Lý Tuấn Anh liếc nhìn khung cảnh xung quanh có chút âm u, đây là nơi hẻo lánh ở tầng này mà hắn chưa từng tới bao giờ. Cho dù là giữa ban ngày, càng đi về phía trước càng có cảm giác âm trầm kinh khủng. "Ai nói là dẫn ngươi đến chỗ của ông nội?" Tống Vân Hi đột nhiên dừng bước, sau đó quay đầu lại nở một nụ cười khiến người ta dựng lông tơ với Lý Tuấn Anh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận