Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 110: Hắn là ta hảo đại ca, ta sao có thể bán đứng hắn ức điểm điểm

"Chương 110: Hắn là hảo đại ca của ta, sao ta có thể bán đứng hắn dù chỉ một chút "Nha đầu ngốc, ngươi bị chia làm bốn phần, vậy ta sau khi c·hết chẳng phải sẽ bị chia thành. . . . ." Lý Uyên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh, dày dặn của Hàn Hiểu Hiểu, an ủi nàng khỏi sự căng thẳng vừa rồi.
"Vâng, sau này ta sẽ cố gắng ít đến cục thành phố." 50 độ t·h·iện cảm, mặc dù bây giờ nàng không có ý đ·ồ g·i·ế·t m·ìn·h, nhưng không chừng về sau ngày nào đó nàng nổi hứng lên thì sao. . . .
Hạ Hân Di, Trần Khinh Tuyết cùng Lưu Tử Diệp ba người tuy mắt đỏ hoe và tức giận bất bình, nhưng cả ba tựa như đã thỏa thuận ngầm một loại quy tắc, đều rất ý tứ không tiến lên quấy rầy. . . .Dù sao không ai trong số các nàng muốn đến lúc mình cũng đang ôm Lý Uyên, thổ lộ nỗi nhớ nhung thì lại bị người khác quấy rầy. . . .
Mà Tần Mặc Diễm ở một bên, sau khi nghe thấy Lý Uyên nói ba chữ "xin lỗi", thì sững sờ tại chỗ suốt ba giây đồng hồ. Nàng đã từng nghĩ đến rất nhiều tình huống hai người gặp lại, có thể là ở một ngã rẽ trên đường, hoặc là một quán cà phê nào đó trong một ngày mưa bất chợt. Tựa như lần đầu hai người từng định mệnh gặp nhau ba lần trong một ngày ở ba thời điểm mấu chốt vậy. Điều đó khiến nàng, người vốn không hề tin vào những quan niệm số m·ệ·n·h, cũng không thể không từ từ lún sâu. . . .Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, cảnh tượng hai người gặp lại sẽ là như thế này.
Sau khi sững sờ vài giây đồng hồ, ánh mắt Tần Mặc Diễm đột ngột hướng về phía Thang Gia Minh cách đó vài chục bước chân. Nàng như chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng bước chân đi về phía Thang Gia Minh, đồng thời bàn tay phải đang ở trong túi áo gió bỗng nhiên rút ra. Đầu ngón tay trắng như ngọc của nàng đang nắm giữ một thứ. Đó là một con dao phẫu thuật cực kỳ sắc bén. . . .
Trong khoảnh khắc nắm chặt dao phẫu thuật, khí tràng của Tần Mặc Diễm lập tức tăng lên mấy phần. Vừa đi, ngón tay nàng vừa vuốt ve dao phẫu thuật. Nhìn con dao phẫu thuật sáng loáng xoay thành những vòng hoa đao đẹp mắt trong tay Tần Diêm Vương, Thang Gia Minh bỗng cảm thấy như quần mình sắp ướt tới nơi.
"Hắn sửa chữa cỗ t·hi t·hể kia, có biết t·hi t·hể là do ta c·ắ·t không?" Tần Mặc Diễm bước đến chỗ Thang Gia Minh, khi cách hắn chưa đầy ba bước thì đột ngột dừng lại.
"Uyên ca hắn biết, hay là do ta nói cho Uyên ca biết. . . . " Đối diện với Tần Diêm Vương khí thế hung hăng cùng với hung khí mang theo bên mình, Thang Gia Minh đến thở mạnh cũng không dám, ngữ khí thì đầy cầu xin nữ hiệp tha mạng. . . .Không cần biết hiện tại nàng muốn hỏi điều gì, cho dù hỏi mình đã giẫm đạp bao nhiêu cô gái, hiện tại hắn cũng phải ngoan ngoãn đếm trên đầu ngón tay cho nàng nghe! À mà không, vấn đề này giống như không cần tách ngón tay ra để đếm. . . .
"Cho nên hắn ngay từ đầu đã biết tên và thân phận của ta? Còn biết ta đã dạy dỗ những c·ặ·n bã đàn ông kia thế nào? Còn đi sửa chữa cái xác đó?" Ngữ khí của Tần Mặc Diễm đột ngột cao lên mấy phần. Thang Gia Minh vụng trộm liếc nhìn gương mặt tinh xảo tuyệt luân của Tần Mặc Diễm, rồi nhớ đến mỗi lần mình nhắc tới Tần Diêm Vương này thì hảo đại ca nhiều lần biểu hiện sự sợ hãi một cách khó hiểu. Cùng với biểu hiện lúc nhìn thấy t·hi t·hể thì đến đứng cũng không vững của hắn, cuối cùng liên hệ với chuyện Tần Diêm Vương lúc trước lỡ gọi hảo đại ca là quan hi! Tất cả manh mối trong đầu hắn lúc này x·u·y·ê·n thành một sợi dây, để hắn bỗng nhiên hiểu ra tất cả! Ngọa tào, quả nhiên là người anh mà ta sùng bái nhất. . . .Tình cũ đã c·hế·t 5 năm của Tần pháp y vậy mà thật là ngươi! Nhưng cùng lúc, mồ hôi trên trán của Lý hảo đại ca càng ra nhiều hơn. . . .Anh đúng là một người đại tàn nhẫn mà! Với độ oán h·ậ·n của Tần Diêm Vương với tình cũ, việc vừa rồi không chém người ta tại chỗ đúng là kỳ tích!"
"Nghĩ gì đấy? Đừng có hòng bịa đặt trước mặt ta, về tội phạm tâm lý học thì ta không hề thua kém Hàn Hiểu Hiểu đâu." Tần Mặc Diễm chăm chú nhìn những biểu hiện rất nhỏ trên mặt Thang Gia Minh.
"Uyên ca đúng là biết, khi ta nói tên ngươi thì hắn đã nhận ra ngươi. . . . Khi vào phòng phẫu thuật nhìn thấy xác thì thiếu chút nữa dọa đến t·è ra quần đấy. . . ." Thang Gia Minh một năm một mười đáp trả, hắn muốn giúp Lý Uyên, nhưng tình hình này không cho phép hắn xen lẫn nửa câu nói d·ố·i. . . . "Nhưng mà sau đó Uyên ca nói hắn đã thua thiệt người ta, nhất định phải làm chút chuyện đền bù, nói xong hắn như biến thành người khác, từ chỗ sợ hãi đến t·è ra quần, liền trực tiếp sửa lại cỗ t·hi t·hể kia. . . ." Tần Mặc Diễm nghe xong thì đột nhiên có chút thất thần. "Hắn không sợ ta, không sợ ta đối với hắn như thế sao?" Tần Mặc Diễm lẩm bẩm một mình, với âm thanh chỉ có bản thân nàng nghe được.
"À đúng, giữa đường Hàn Hiểu Hiểu còn ngăn cản Uyên ca vá t·h·i một lần, nhưng không thành công." Thang Gia Minh nhìn thấy vẻ mặt Tần Mặc Diễm đột nhiên có chút thay đổi thì nhanh chóng nói thêm vào. Cũng coi như là lập c·ô·ng chuộc tội cho tên đàn em ngốc nghếch này một phen. . . .Nghe Thang Gia Minh nói xong, sắc mặt Tần Mặc Diễm lại càng dịu đi một chút. "Các nàng hiện tại ở đâu? Gửi địa chỉ cho ta." Sững người hai giây, vẻ mặt Tần Mặc Diễm lại khôi phục như lúc ban đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Thang Gia Minh. "Hả? Cái này. . . . Như vậy không tốt lắm đâu? Hắn là đại ca tốt nhất của ta!" Vẻ mặt đau khổ Thang Gia Minh nhìn Tần Diêm Vương. Đây là đại ca thân thiết như tay chân của hắn a, biết rõ có nguy hiểm, sao có thể tùy tiện bán đứng? !"Ngươi không nói ta cũng có biện pháp tìm ra địa chỉ, chỉ là. . . . "
"Khu biệt thự Hồ Sen tòa nhà hai số 301!" Tần Diêm Vương còn chưa kịp dọa nạt thì Thang Gia Minh đã nhanh nhảu đáp lời như chớp giật. . . . Nói đùa, ai mà chịu nổi Tần Diêm Vương uy h·i·ế·p chứ. . . . Đằng nào cũng sẽ nói ra, chi bằng tự mình khai báo, biết đâu còn tạo ấn tượng tốt cho người ta. . . .
Tần Mặc Diễm nhìn chằm chằm Thang Gia Minh một hồi. Xác định hắn không nói dối, gật đầu một cái, nói cám ơn rồi không quay đầu mà rời đi. Thang Gia Minh trong khoảnh khắc như trút được gánh nặng. . . . Trầm trọng thở ra một hơi. Nhưng ngay sau đó, một âm thanh quen thuộc lại khiến mông hắn căng cứng lại.
"Tiểu Canh, sao ngươi còn chưa đi? Lên đây, ta đưa ngươi một đoạn đường." Lý Uyên lái chiếc Benz màu đỏ của Hàn Hiểu Hiểu vừa đúng lúc đi ngang qua. . . . Nhìn thấy Lý Uyên trong giây phút đó, nghĩ tới chuyện mình vừa bán đứng hắn. . . . Lại thấy Hàn Hiểu Hiểu đang ở ghế phụ nhìn mình với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, hận không thể lột da rút gân mình ra. . . ."Không, không cần đâu, tự nhiên ta có chút buồn tiểu, muốn tìm nhà vệ sinh, các ngươi đi trước đi. . . ." Nói xong, Thang Gia Minh liền ba chân bốn cẳng chạy trốn. . . . Trong lòng thì thầm rằng bị người ta biết địa chỉ thì sao? Hảo đại ca thần thông cái thế. . . .Ngay cả Hàn Hiểu Hiểu cũng có thể bắt được, còn một bắt tới năm cái. . . . Chỉ là một nha đầu nhỏ cùng một con dao giải phẫu mà thôi. . . . Nhưng khi vừa quay lại, Thang Gia Minh xui xẻo gặp Tần Diêm Vương đang vội vàng xách túi bước ra khỏi văn phòng đại lâu. . . ."Tiểu Tần a, chuyện của người nhà bên kia ta vừa giải quyết trong điện thoại rồi, t·hi t·hể sẽ mang đi hỏa táng ngay, con bé vội vã như vậy là đi đâu đấy?" Âm thanh của cục phó Dương từ sau lưng vang lên.
"Tôi đến khu biệt thự Hồ Sen một chuyến." Phù phù. . . .Thang Gia Minh đang bước chân trên bậc cấp vì quá chột dạ nên một bước hụt. . . .
Đại ca, lần này anh nhất định phải t·h·a t·h·ứ cho đệ đệ đó!
PS: Xin hãy tặng quà miễn phí cho mình. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận