Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 551: Có tiền có thể ma xui quỷ khiến

Dựa theo tính tình của Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc, Lý Uyên có thể đoán được một ngày không có tin tức của mình, bây giờ các nàng đang sốt ruột đến mức nào. 24 giờ là ranh giới cuối cùng của mình, nếu mình không báo bình an, không biết các nàng sẽ xảy ra chuyện gì. Kỷ Ôn Ngôn thấy sắc mặt Lý Uyên bỗng nhiên trở nên nghiêm túc lại càng thêm nghiêm túc, tay cầm thìa khựng lại một chút. "Tin nhắn có thể để ta nói ngươi gửi, hoặc là ta ghi âm một đoạn, ngươi nghe xong không vấn đề thì gửi." Lý Uyên dùng ánh mắt không cho cự tuyệt nhìn Kỷ Ôn Ngôn. Đồng thời cũng chuẩn bị sẵn nếu như Kỷ Ôn Ngôn vẫn không đồng ý thì... hắn thật sự không muốn động thủ với phụ nữ, nhất là với người yêu cũ mà mình đã từng làm tổn thương... "Phía dưới không có sóng, ngươi nói đi, ta lên lầu trên gửi." Kỷ Ôn Ngôn nhìn Lý Uyên, suy tư khoảng hai giây rồi cuối cùng vẫn là đồng ý. Lý Uyên nghe xong lập tức nhẹ nhàng thở ra... Lặng lẽ thả sợi xích sắt trên tay xuống... Sau đó lập tức liếc cái thìa trong tay Kỷ Ôn Ngôn. Cái muỗng thép này được mài dẹt, ngược lại có thể dùng để mở khóa... Có điều lúc Kỷ Ôn Ngôn đứng dậy đi, lại mang theo luôn cả cái thìa... Mấy phút sau. Kỷ Ôn Ngôn cầm điện thoại đi vào phòng lần nữa. Khi đi đến chỗ Lý Uyên cách khoảng hai mét thì Kỷ Ôn Ngôn cẩn thận dừng lại... Sau đó giơ điện thoại lên cho Lý Uyên xem màn hình. Bên trong là tin nhắn gửi cho Hàn Hiểu Hiểu, nội dung không khác gì Lý Uyên vừa nói. Đồng thời còn có tin nhắn hồi âm của Hàn Hiểu Hiểu, Lý Uyên thấy vậy thì lập tức yên tâm phần nào... Có tin nhắn này, Hàn Hiểu Hiểu sẽ không cần quá lo lắng cho mình. Thấy Lý Uyên nhìn xong, Kỷ Ôn Ngôn lại cầm điện thoại lên lầu cất kỹ rồi mới xuống phòng... Có thể nói là không cho Lý Uyên một chút cơ hội nào để lợi dụng. "Bây giờ có thể ăn cơm rồi." Kỷ Ôn Ngôn lại cầm bát cơm lên, từng miếng từng miếng đút cho Lý Uyên ăn. Sau khi Lý Uyên ăn cơm xong, ngón tay hai người vô tình chạm nhau, mặt Kỷ Ôn Ngôn lại không hiểu sao hơi ửng đỏ... "Ta đi thu dọn một chút." Kỷ Ôn Ngôn cảm thấy bên dưới vẫn còn hơi đau rát, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng... Bên Hàn Hiểu Hiểu, sau khi nhận được tin nhắn Kỷ Ôn Ngôn gửi, cả người như hồi quang phản chiếu, đột nhiên trên mặt tràn đầy sức sống. Nàng hoàn toàn có thể dựa vào mấy câu ngắn ngủi đó để xác định đây chính là giọng điệu của Lý Uyên, không hề sai lệch. Tiếp theo đó, mọi người như thể đẩy lùi mây mù thấy trời quang, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. "Ta đã nói Uyên ca không sao mà, đời trước anh ấy đã cứu cả trái đất rồi..." Bầu không khí trong phòng giám sát nhờ giọng nói khoa trương của Thang Gia Minh, trong nháy mắt đã chuyển từ căng thẳng tột độ trở nên dễ chịu hơn nhiều. Đồng thời, Trần Mặc Mặc cũng lập tức đem tin tức tốt này báo cho Hạ Hân Di. Có điều, Hạ Hân Di và Hạ Thanh Ninh hai người vừa ra lệnh treo thưởng thì đã lại lên đường... Tiền thưởng là năm triệu nhân dân tệ, với những người dân quê bình thường thì đó là một con số trên trời... Số tiền này đủ để người ta liều mạng vì nó... Nhưng cũng không đến mức vì tiền quá nhiều mà sinh nghi ngờ thật giả. Bởi vì người treo giải thưởng cũng đồng thời bỏ một số tiền lớn để mua đứt các đài truyền hình, phát tin liên tục... Hơn nữa, chỉ cần cung cấp manh mối hữu ích, không cần biết có tìm được người hay không, đều có thể nhận thêm ngay 10 vạn. Khi thông tin treo thưởng được loan đi cùng những tờ giấy treo thưởng dán khắp các thôn trong trấn, thì trong vòng chưa đầy một giờ, toàn bộ khu vực Đồng Lư gần như đều trở nên sôi sục... Lập tức có vô số người gác lại mọi chuyện, không đi làm, không lo việc nhà, con cái gửi cho ông bà... Trong một lúc toàn bộ huyện Đồng Lư cùng đường dẫn đến mấy trấn xung quanh và thôn Nguyên, đường xá trực tiếp trở nên đông nghẹt người... Trong vòng hai tiếng, xe cộ đã kéo dài tắc nghẽn hàng chục cây số... Tất cả đường nhỏ, ruộng đồng đều kín đặc người chen chúc chạy đến thôn Nguyên... 500 vạn, đó là số tiền mà rất nhiều người cả đời cũng không kiếm được. Hơn nữa, dù không tìm được người, chỉ cần tìm được một dấu vết nào đó liên quan đến người trong thông báo, hoặc là người khả nghi, là có thể có 10 vạn rồi... !Mà cái giá phải trả chỉ là một ngày không kiếm sống, không làm việc... Với người ở đây mà nói, đây đơn giản là một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống... Một lệnh treo thưởng đưa ra, toàn bộ sinh hoạt sản xuất của huyện Đồng Lư gần như trực tiếp tê liệt... Không ít ông chủ nhà máy và công ty đều chạy đi tìm người... 500 vạn còn nhiều hơn lợi nhuận cả năm của nhà máy... Còn có người muốn ngụy trang mình thành người khả nghi... Để người nhà "đại nghĩa diệt thân" tóm mình đi nhận 10 vạn... Đương nhiên, hiệu suất tìm kiếm cũng tăng cao gấp không biết bao nhiêu lần. Từ việc ban đầu mọi người còn lịch sự quy củ, đến sau chỉ cần chỗ nào có thể trốn người thì đều bị cưỡng ép xông vào tìm kiếm một lần. Đến cả những ngọn núi cao bình thường ít ai lui tới cũng có không ít người từng chút một ra sức tìm kiếm... Gần như là muốn lật tung cả khu vực mấy trấn xung quanh lên. Mấy người Hàn Hiểu Hiểu nhìn hình ảnh càng ngày càng hỗn loạn trong phòng giám sát, nếu là đổi lại người khác thì bọn họ đã sớm xuất cảnh, đi duy trì trật tự, đồng thời yêu cầu người ra thông báo lập tức đình chỉ việc này... Điều này đã tạo thành xáo trộn xã hội, người khởi xướng sẽ gặp rắc rối lớn. Nhưng bây giờ, tất cả mọi người nhìn vào màn hình mà không nói lời nào. Người bị mất tích là Lý Uyên, chỉ cần có thể tìm người nhanh hơn bằng cách này, bất cứ ai trong số bọn họ cũng nguyện ý chịu trách nhiệm. Đương nhiên, có Hàn Hiểu Hiểu ở đây, cùng với Hạ Thanh Ninh là doanh nghiệp ưu tú, đại biểu nhân dân toàn quốc, chỉ cần không phát sinh sự kiện không thể vãn hồi, thì giải quyết việc này không quá khó. Chỉ là khi Tống Vân Hi và Trương Duyệt Hân xem được hình ảnh theo dõi thực tế ở những con đường khác thì cả hai đều trợn tròn mắt... Hai người không thể ngờ được, Hàn Hiểu Hiểu lại có thể nghĩ ra cách như vậy, với tư cách là cảnh sát... Điều này quá không có ý thức chính trị của một người cảnh sát... Và cả quy tắc bảo vệ sự an toàn của tài sản nhân dân nữa... Nhưng tục ngữ nói "có tiền có thể ma xui quỷ khiến"... Cách này... đúng là hiệu suất quá cao... "Làm gì vậy, nhìn dòng người như thế này chẳng mấy chốc sẽ đổ về thôn Nguyên, nhiều người thấy cửa là vào, thấy nhà là xông, Kỷ Ôn Ngôn chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện." Mặt Tống Vân Hi như vịt luộc sôi muốn bay mất, nóng hết cả ruột... Nàng đã không thể chờ đợi để đi xem tình hình hiện tại của Lý Uyên, cô Kỷ Ôn Ngôn đó đã hứa sẽ cho nàng rút một ống m..áu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận