Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 71: Giao phó sai lầm, hắn liền danh tự đều là giả!

Chương 71: Giao phó sai lầm, hắn liền tên cũng là giả!
Lúc đầu nghe thấy Hàn Hiểu Hiểu lại gọi mình là đồ đàn bà chanh chua, Hạ Hân Di liền muốn nổi đóa. Nhưng vừa nghe thấy hai chữ A Huy lại ngây người ra.
A Huy? A Huy là ai? Hạ Hân Di cau mày. Trên mặt toàn là dấu hỏi. Cô nàng này không phải là nhận nhầm bạn trai đó chứ?!
Ánh mắt Hạ Hân Di không ngừng đảo qua Lưu Tử Diệp và Lý Uyên. Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc liếc nhau, lập tức hiểu ra. Ban đầu các nàng cũng bị Lý Uyên dùng tên giả lừa gạt. Hiện tại lại thêm một người bị hại, hơn nữa tên cũng không giống nhau. Chỉ là các nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng chuyện như vậy lại xảy ra với mình.
Lý Uyên nghe hai chữ A Huy thì nhớ ra Lưu Tử Diệp này từ đâu tới. . . Trước đó tại cái nhà hàng chủ đề thất tình kia, người quản lý quán gọi hắn là Trương Gia Huy. . . Tiểu hào áo lót có thể bảo mệnh, cũng có thể tự sát!
Lúc này Hàn Hiểu Hiểu nhìn ánh mắt cặn bã của hắn. . . Ngay sau đó Trần Mặc Mặc cũng liếc nhìn hắn, có chút cạn lời. . . Lý Uyên chỉ có thể lẩm bẩm mình phạm phải sai lầm, đáng đời ăn quả đắng này!
"Sao vậy? Sao thế? Lúc đầu ta chỉ muốn xem A Huy một chút thôi, không hề nghĩ tranh giành với các người, chỉ là, chỉ là. . . " Lưu Tử Diệp cảm thấy ba người phụ nữ bên cạnh nhìn mình với ánh mắt có chút không đúng. Cô muốn giải thích, nhưng bây giờ có vẻ như không cần thiết nữa. Bởi vì nàng đã quyết tâm muốn giành giật một phen. . . Cho dù cuối cùng có thất bại thì ít nhất cũng không hối hận.
Hạ Hân Di nghe thêm một người đến tranh giành đàn ông với mình, liền không nhịn được: "Tiểu thư, tôi nói cô có phải nhận nhầm người không vậy? Hắn tên là Lý Uyên, không phải A Huy gì đó của cô đâu!" Giọng điệu Hạ Hân Di có chút không khách khí.
Lưu Tử Diệp nghe xong lập tức nhíu mày nhìn Hạ Hân Di. Cô mới là tiểu thư, cả nhà cô đều là tiểu thư! "Hắn là Trương Gia Huy, tôi sẽ không nhận nhầm người." Lưu Tử Diệp liếc nhìn người mà ngày nhớ đêm mong. Người này trừ khi hóa thành tro nàng vẫn nhận ra ngay. Nàng sao có thể nhận nhầm được?
Lý Uyên cúi đầu, mồ hôi lại đổ như tắm. Đầu óc Hạ Hân Di còn hơi mông lung. Cô nghi hoặc nhìn Lưu Tử Diệp, rồi lại nhìn Lý Uyên. Trương Gia Huy cái tên này có vẻ hơi quen quen. Cảm giác như đã từng nghe ở đâu đó. Nhưng tại sao Lý Uyên lại là Trương Gia Huy được?
"À, ta từng xử lý không ít vụ lừa đảo dùng thân phận giả để lừa tiền lừa sắc, không ngờ rằng một ngày kia chính ta cũng sẽ gặp phải loại lừa đảo như vậy, hơn nữa ta còn hết lòng tin tưởng hắn." Hàn Hiểu Hiểu cười lạnh nhìn Lý Uyên. Khuôn mặt lạnh đến mức như sắp đóng băng.
Lý Uyên cúi đầu suốt, không dám hé răng. Lúc này dù hắn có lẩm bẩm một tiếng thôi cũng là tối kỵ.
"Cọp cái, cô đang nói gì vậy? Cô nói ai là lừa đảo?" Hạ Hân Di nghe mà như lọt vào sương mù. Nhưng thấy ánh mắt giết người của Hàn Hiểu Hiểu và cái cách cô ta trừng Lý Uyên đến mức mồ hôi nhễ nhại thì lập tức tỉnh táo lại, cũng chẳng buồn quan tâm đến cái tên Trương Gia Huy nữa. Cô muốn tranh cãi với Hàn Hiểu Hiểu, ra mặt bênh Lý Uyên.
"Cô lại gọi ta một tiếng cọp cái thử xem, tin tôi bây giờ đá cô ra khỏi đây luôn không? Sau này đừng hòng bước chân vào căn phòng này nửa bước!" Hàn Hiểu Hiểu, một cảnh sát hình sự, không phải để cho có. Cô chỉ cần liếc Hạ Hân Di một cái. Đối mặt với ánh mắt như muốn giết người kia, cùng giọng nói lạnh như băng đó. Không có Lý Uyên bên cạnh, Hạ Hân Di sợ hãi rụt cổ ngay tức khắc.
"Dù sao, dù sao thì ta cũng không cho phép cô bắt nạt hắn như vậy." Dù sợ nhưng Hạ Hân Di vẫn ương ngạnh lẩm bẩm một câu. Hàn Hiểu Hiểu nghe xong thì cơn giận càng bùng lên. Nhưng thấy Lý Uyên cúi đầu nên vẫn đè nén giọng lại: "Từ Trần Mặc Mặc bắt đầu, các người hết người này đến người khác đến nhà ta khiêu khích, ta không đá hết các người ra ngoài, chẳng phải là nể mặt các người hay sao?"
Trần Mặc Mặc thấy mình cũng bị liên lụy vô tội thì bất đắc dĩ le lưỡi. Cái tên đầu têu Lý Uyên này cũng bị cái con bé Hạ Hân Di làm cho không biết phải làm sao. Nha đầu này đúng là không biết nhìn thời thế! Lúc nào cũng tốt bụng bênh hắn vào những lúc không nên. Kết quả lại khiến hắn càng thêm chìm sâu vào hố lửa. . .
Lưu Tử Diệp càng cắn môi run rẩy. Nàng không ngờ rằng chỉ mấy câu nói của mình mà khiến các nàng cãi nhau kịch liệt đến vậy. . . "Đúng không, Trương Gia Huy? Châu Kiệt Luân?" Hàn Hiểu Hiểu thở dài. Đối mặt với Lý Uyên im lặng không nói lời nào. Nói nặng sợ hắn phát bệnh. Nói nhẹ thì bây giờ thật sự không nuốt trôi cục tức này.
Dắt theo ba cô người yêu cũ đến nhà cô gây sự. Cô thật muốn hỏi một câu trên đời này có kẻ nào vô liêm sỉ như vậy không? May mà cô từng nghe qua không ít những chuyện kỳ lạ, chí ít thì tố chất tâm lý cũng tốt. Nếu đổi lại một cô gái bình thường, đừng nói đến lúc này. Lúc các cô ta bước chân vào cửa đã bị cô dùng dao đuổi ra rồi. . .
"Cái gì Trương Gia Huy, Châu Kiệt Luân? Hắn là Lý Uyên mà, các người có phải nhận nhầm người rồi không? ! " Hạ Hân Di càng thêm mông lung, không hiểu chuyện gì. Rốt cuộc các nàng đang nói cái gì vậy, cô hoàn toàn không hiểu. . . . Nếu là nhận nhầm người thì mau nói đi chứ. Cái người Lý Uyên đó là của một mình cô!
Hạ Hân Di nhìn ba người Hàn Hiểu Hiểu đầy mong chờ. "À, quên mất cô là mối tình đầu của hắn kiêm bạn học cấp ba, đương nhiên sẽ không biết chuyện hắn dùng tên giả rồi." Hàn Hiểu Hiểu cười lạnh một tiếng.
"Cô đừng nhìn chúng tôi như vậy nữa, trong lòng cô tính toán cái gì chắc chắn sẽ khiến cô thất vọng đấy, chúng tôi không hề nhận nhầm người, Trương Gia Huy, Châu Kiệt Luân, Lý Uyên đều là cùng một người." Hàn Hiểu Hiểu chỉ vào Lý Uyên.
Lần này không chỉ Hạ Hân Di mà cả Lưu Tử Diệp cũng rối bời. Tên giả? Trương Gia Huy là tên giả hắn dùng sao? Trong phút chốc, Lưu Tử Diệp giật mình. Cảm giác đầu óc đang yêu đương của mình cũng tỉnh táo lại phần nào. "Ngươi... cái lần đầu đi cùng với ta... tên đó cũng là giả sao, A Huy?" Lưu Tử Diệp hít một hơi sâu, ánh mắt rực lửa nhìn về phía Lý Uyên.
Lý Uyên nhìn đôi môi run rẩy của Lưu Tử Diệp, cùng vẻ thiện cảm vừa vụt tắt của nàng, rồi nhìn Hàn Hiểu Hiểu. Bất đắc dĩ gật đầu. Lưu Tử Diệp thấy hắn không chút do dự mà thừa nhận thì ngay lập tức đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới người mình ngày đêm mong nhớ lại là một kẻ làm giả tên tuổi để lừa gạt! Toàn thân khí chất lạnh lùng xa cách lần nữa từ trong ra ngoài bùng phát.
Còn Hạ Hân Di sau hai giây ngây người thì trên mặt liền không nhịn được mà lộ ra vẻ kinh hỉ và hớn hở. . . Nếu như Lưu Tử Diệp mà cứ như vậy mà rời đi thì coi như là cô ta thiếu đi một đối thủ cạnh tranh rồi còn gì. Đây chính là đại hảo sự nha! Tên giả hay không tên giả cô ta mới không quan tâm. Dù sao thì cô ta chỉ biết là nếu không có Lý Uyên thì cô ta sống không nổi!
Hạ Hân Di ánh mắt đầy mong chờ nhìn Lưu Tử Diệp. Cô chỉ thiếu điều đứng lên tiễn nàng ra cửa thôi. Hàn Hiểu Hiểu thấy vậy cũng kéo chân mình sang một bên, nhường đường cho nàng. Chỉ cần nàng ra khỏi cái cửa này thì xem như là đã hoàn toàn chia rõ giới hạn với Lý Uyên. Cho dù sau này có đổi ý thì cũng không có khả năng tạo thành uy hiếp với bọn họ. Hôm nay mà nàng đóng sập cửa này là quá tuyệt.
"Muốn ta giúp cô mở cửa không?"
PS: Các anh lớn, chị lớn, các em trai em gái, cầu xin quà miễn phí. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận