Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 102: Chỉ là một ánh mắt không chú ý, Lý Uyên thân phận liền bại lộ

"Đây là thầy giáo Lưu Tùng Lâm của trường ta, thầy ấy rất lợi hại, là người được công nhận là thợ trang điểm tử thi giỏi nhất." Mấy người Lý Uyên đang trên đường đi đến phòng giải phẫu, cô em gái của thợ trang điểm tử thi một mặt sùng bái nhìn người đàn ông bên cạnh. Sau đó cô ấy lại chỉ Lý Uyên cho Lưu Tùng Lâm xem, "Anh ấy tên là Lý Uyên, tốt nghiệp chuyên ngành xe đẩy ở trường kỹ thuật Lam Tường, nhưng mà kỹ thuật trang điểm tử thi của anh ấy còn lợi hại hơn em nhiều." Thang Gia Minh đang chuẩn bị đi xem náo nhiệt liếc nhìn Lý Uyên với ánh mắt kỳ quái. Không phải Lam Tường đã sớm đóng cửa rồi sao? Chuyên ngành xe đẩy là cái quỷ gì vậy?! Hơn nữa đại ca khi nào thì lại biết cả trang điểm tử thi vậy?! Nghe em gái thợ trang điểm tử thi giới thiệu, mặt Lý Uyên đen lại. . . Ban đầu hắn chỉ là nói đùa một chút, ai biết nàng lại tin là thật. . . Lưu Tùng Lâm cũng nhìn Lý Uyên một cái, trong ánh mắt tự tin lộ ra một tia ngạo mạn cùng bất mãn. Dù sao ở trong lĩnh vực chuyên môn của mình, bị đồ đệ mình thích nhất khen người khác giỏi hơn trước mặt. Đối với bất cứ ai mà nói đều sẽ gây khó chịu. . . ."Người trẻ tuổi khiêm tốn học hỏi thì mới có thể không ngừng tiến bộ, hôm nay xem ở mặt mũi đồ đệ bảo bối của ta, liền phá lệ một lần, để ngươi ở một bên học hỏi xem ta xử lý thi thể khó giải quyết như thế nào." . . ."Ngươi có quen người tên Lý Uyên không?" Trong phòng thẩm vấn. Hàn Hiểu Hiểu lạnh lùng nhìn Tần Mặc Diễm đang ngồi bất động trên ghế thẩm vấn. Chờ đợi nàng trả lời. Nhưng Tần Mặc Diễm chỉ hơi nhướn mắt nhìn thoáng qua Hàn Hiểu Hiểu. Biểu cảm và ánh mắt không có bất kỳ sự dao động nào. Hàn Hiểu Hiểu lập tức nhớ ra cái gì đó, trong lòng cười lạnh một tiếng. Suýt chút nữa quên mất, lúc tên cặn bã lừa gạt tình cảm người khác thì đến tên thật cũng không cho."Châu Kiệt Luân?" "Trương Gia Huy?" "Cổ Thiên Lạc?" Hàn Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm Tần Mặc Diễm không hề có bất kỳ biểu tình biến hóa gì, chính mình trước sửng sốt một chút. Sau đó trong lòng tức giận nghiến răng nghiến lợi. Tên rác rưởi kia, rốt cuộc đã đổi bao nhiêu cái tên giả rồi?! Đúng lúc Hàn Hiểu Hiểu vừa định lấy điện thoại di động ra để xem ảnh Lý Uyên để xác nhận. Nhưng đột nhiên nghĩ lại, nàng làm vậy thì có ích lợi gì cho mình đâu! Nếu như Tần Mặc Diễm thật sự là một trong số những bạn gái cũ của Lý Uyên, chẳng phải là nàng đang tự mình tăng thêm đối thủ sao? Nếu như Tần Mặc Diễm không phải, thì hai người bọn họ cũng chẳng có gì để nói. Với ý nghĩ này chợt lóe lên, Hàn Hiểu Hiểu lập tức thu điện thoại lại. "Ngươi dường như có địch ý với ta?" Tần Mặc Diễm cả đêm một mực như cái máy móc, nhìn Hàn Hiểu Hiểu đột nhiên mở miệng nói chuyện. Lúc này liền làm cho hai người cảnh sát nhân dân bên cạnh giật mình. "Không có." Hàn Hiểu Hiểu lập tức thu lại vẻ mặt và ánh mắt lạnh lùng. "Vì cái gì?" Lúc này đến lượt Tần Mặc Diễm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Hiểu Hiểu. . . ."Vì cái gì? Vì sao ngay từ đầu đối với ta có địch ý, mà bây giờ lại muốn ẩn tàng đi?" "Ta chỉ là không thích hành vi của ngươi, chặt người ta thành như vậy, ngươi có biết trong cục phải tốn bao nhiêu công sức để thay ngươi xử lý hậu quả, thay ngươi giải quyết không?" Đối mặt với sự chất vấn của Tần Mặc Diễm, Hàn Hiểu Hiểu không có chút sợ hãi nào. Ngay cả vẻ mặt cũng đều ngụy trang rất tốt. Không những tránh được chất vấn của Tần Mặc Diễm, mà còn khéo léo ném ngược lại vấn đề cho Tần Mặc Diễm. Tần Mặc Diễm cả người vẫn bất động, cuối cùng cũng từ từ ngồi thẳng người một chút. Hai ánh mắt lạnh lẽo chạm nhau giữa không trung. Một người là cảnh sát hình sự, một người là pháp y, hai đại mỹ nữ siêu cấp lợi hại trong cục đối đầu nhau. Khí trường mạnh mẽ kia, trực tiếp khiến cho không khí trong cả phòng thẩm vấn dường như ngưng trệ. . . Bên cạnh hai cảnh sát nhân dân đều đã bắt đầu cảm thấy khó chịu trong người, lặng lẽ đi ra ngoài cửa. . . Vừa ra khỏi cửa phòng thẩm vấn, hai người liền hít thở một hơi thật sâu. "Thật đáng sợ, loại giao phong giữa các người phụ nữ này, không phải là loại phàm nhân như chúng ta có thể tiếp nhận được. . . ." "Nói nhảm, bà xã của ta liếc ta một cái, ta đã không được tự nhiên cả người rồi, đừng nói chi là hai người kia, ta không tin có ai bị loại mỹ nữ ở trình độ đó trừng mắt mà không ôm đầu chạy trốn như chuột. . . ." "Với cái loại cặn bã này, sau khi chết rồi còn cho hắn bị cắt thành nhiều mảnh thì đúng là quá hời cho hắn, nếu ta là một trong những bạn gái của hắn, bây giờ đã không nhịn được xông vào cắt hắn thành hơn 200 mảnh rồi." Ánh mắt Tần Mặc Diễm nhìn Hàn Hiểu Hiểu, giọng nói bình thản nhưng lại lạnh băng. "Ta sẽ để hắn sống, để hắn mở to mắt nhìn mình bị cắt thành từng mảnh, từ lúc bắt đầu đối mặt với cái chết vô hạn sợ hãi mà không ngừng cầu xin tha thứ, đến cuối cùng lại cầu xin ta giết hắn." "Ngươi đúng là một người điên." Hàn Hiểu Hiểu nhìn đôi mắt không hề có chút tình cảm kia, và nhìn vẻ mặt bình tĩnh không hề có chút biểu cảm nào khi nàng ta nói ra những lời đó. Cho dù Hàn Hiểu Hiểu cô ấy kiến thức rộng rãi, lúc này trong lòng cũng không khỏi dâng lên một hơi lạnh. "Khi hắn vứt bỏ vợ con, thì đáng lẽ cũng phải nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay." Tần Mặc Diễm vừa nói đến đây, ánh mắt đột nhiên thay đổi, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hàn Hiểu Hiểu tựa như muốn nhìn thấu nội tâm nàng ta. "Vừa rồi khi ngươi đi vào nhìn ta trong ánh mắt có địch ý, e là không liên quan đến chuyện này nhỉ? Chỉ khi bản thân mình hoặc người thân cận của mình bị đe dọa thì mới lộ ra loại địch ý mang theo cảnh cáo như vậy." Tần Mặc Diễm nhìn Hàn Hiểu Hiểu, tình thế chủ động và bị động tựa hồ lại một lần nữa đảo ngược. . . "Là hành động tối hôm qua của ta đã đe dọa ngươi điều gì? Hay là hôm nay ngươi đột nhiên phát hiện ta gây ra nguy hiểm cho người nào đó bên cạnh ngươi?" Câu nói của Tần Mặc Diễm khiến cho Hàn Hiểu Hiểu trong lòng run lên bần bật trong nháy mắt. Nhưng tâm lý vững vàng khiến cho vẻ mặt của cô ta vẫn không hề lộ ra chút gì khác thường. "Ngươi cảm thấy ngươi có thể gây ra uy hiếp cho ta sao?" Hàn Hiểu Hiểu cười lạnh một tiếng. "Cố ý hủy hoại thi thể là tội gì, ngươi hẳn là rõ, một người sắp vào nhà tù thì có thể gây ra uy hiếp gì cho ta?" Ánh mắt của Tần Mặc Diễm vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không hề lộ ra sơ hở nào của Hàn Hiểu Hiểu, khóe miệng lại đột nhiên cong lên một đường cong. "Ngươi không lừa được ta, năm đó ta cũng là sinh viên trường cảnh sát, là người đứng nhất trong cuộc phỏng vấn, chẳng qua về sau ta lại càng hứng thú với pháp y hơn. Cái tên Lý Uyên này, ta nhớ kỹ rồi, hắn là gì của ngươi?" Tần Mặc Diễm dường như hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề của bản thân. Mà là càng thêm hứng thú vì sao Hàn Hiểu Hiểu lại đột nhiên có địch ý nồng đậm với nàng ta. . . . "Cục trưởng Dương nói để ta đến khuyên nhủ ngươi, cố gắng ngồi tù ít đi vài tháng, hiện tại xem ra ngươi không cần." Hàn Hiểu Hiểu lạnh mặt nói xong liền muốn quay người. Cùng loại người điên này tranh luận về chủ đề này, chắc chắn là cô sẽ chịu thiệt thòi. Nhưng Tần Mặc Diễm đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, giọng nói đột nhiên lớn hơn một chút khi nói với Hàn Hiểu Hiểu. "Lẽ nào Lý Uyên là tên bạn trai cũ cặn bã của ngươi, người đã đột nhiên biến mất hai năm sao? Trước kia ta đã từng nghe qua hắn." Câu nói của Tần Mặc Diễm khiến Hàn Hiểu Hiểu trong lòng chấn động, nhưng trên mặt vẫn không hề lộ ra biểu tình gì. "Ta chỉ là đến hoàn thành nhiệm vụ mà Cục trưởng Dương giao cho, còn việc tư nếu ngươi muốn biết thì đợi đến khi ra tù, cứ việc đến tìm ta, ta luôn sẵn lòng." Hàn Hiểu Hiểu mang theo khí thế bức người nhìn Tần Mặc Diễm. Mấy người Hạ Hân Di mà ở đây, chắc chắn sẽ bị khí thế hiện tại của Hàn Hiểu Hiểu dọa cho choáng váng. . . ."Nếu như sự việc của ta tối hôm qua làm cho ngươi sinh ra lo lắng, thì ta xin lỗi, ta là cặn bã đáng trách, nhưng ta không phải là tên điên trong miệng ngươi, ta không nhận ra bạn trai ngươi, lại càng không làm gì hắn." Tần Mặc Diễm đột nhiên hơi cụp mắt xuống. "Trước kia ta cảm thấy hai ta rất giống nhau, một khi đã yêu ai thì sau này sẽ là cả một đời, cho dù người đó có là cặn bã, nhưng hiện tại xem ra ngươi so với ta may mắn hơn, thái độ của ngươi cho thấy hắn không cặn bã đến mức như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận