Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 172: Cùng nữ thần phá băng bắt đầu, cũng là cùng nữ thần tổng đi tương lai điểm xuất phát

Chương 172: Cùng nữ thần phá băng bắt đầu, cũng là cùng nữ thần tổng đi tới điểm xuất phát.
Lưu Phán Phán ngẩng đầu nhìn Trầm Nguyệt Doanh và Hoàng Tử Ngang.
"Tốt."
Trầm Nguyệt Doanh lập tức vui vẻ đáp ứng.
Bất quá nàng còn chưa bước chân ra thì đã bị Hoàng Tử Ngang gọi lại.
"Doanh Doanh, để ta đi."
Hoàng Tử Ngang nói xong không đợi Trầm Nguyệt Doanh phản ứng, liền đi thẳng ra khỏi cửa.
"Bạn trai ngươi đối với ngươi thật tốt. . . ."
Lưu Phán Phán nhìn bóng lưng Hoàng Tử Ngang, lại nhìn Trầm Nguyệt Doanh, trong ánh mắt lộ ra một tia hâm mộ. . . .
Trầm Nguyệt Doanh há to miệng, vừa định muốn giải thích, nhưng nhìn thoáng qua bóng lưng Hoàng Tử Ngang, đột nhiên cười cười không nói gì.
"Bất quá ngươi xinh đẹp như vậy, người ta đối với ngươi tốt hơn một chút cũng là bình thường."
Lưu Phán Phán nhìn Trầm Nguyệt Doanh mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc dài đến eo, tươi cười rạng rỡ.
Hoàng Tử Ngang bước nhanh đến khu nghỉ, thấy Lý Uyên đang cầm ăn dở cây kem, từ sau kệ đồ ăn vặt đi ra.
Hoàng Tử Ngang lập tức nhíu mày.
Hoàng Tử Ngang nhìn xung quanh mấy vòng, không thấy ai khác ngoài Lý Uyên.
Chỉ có thể nhìn Lý Uyên lần nữa.
Từ khi hắn vào tập đoàn Hạ Thị thực tập đến nay, chưa thấy ai tùy tiện như người này. . . .
"Xin hỏi, ngươi là Lý Uyên sao?"
Mấy giây sau, Hoàng Tử Ngang vẫn là dò hỏi.
Lý Uyên nghe xong gật đầu.
"Ta là."
Hoàng Tử Ngang có chút ngạc nhiên nhìn Lý Uyên kỹ hơn một lần.
"Lưu Phán Phán lão sư gọi ngươi tới một chuyến."
Nghe xong Lý Uyên là người muốn vào Hạ Thị làm việc.
Giọng Hoàng Tử Ngang không còn cứng nhắc, mà trở nên tốt hơn. . . .
"Vậy, ngươi có thể để nàng tới đây một chút được không? Ta hiện tại không tiện qua đó lắm. . . ."
Lý Uyên nhìn Hoàng Tử Ngang, hai ba miếng nuốt hết cây kem đã gần tan, thản nhiên nói với Hoàng Tử Ngang. . . .
Hoàng Tử Ngang không ngờ Lý Uyên lại nói vậy, vẻ mặt ngơ ngác. . . .
"Được, ta sẽ nói với Lưu Phán Phán lão sư."
Sau khi kịp phản ứng, Hoàng Tử Ngang không hỏi Lý Uyên lần nữa mà quay người về văn phòng.
Thứ nhất hắn không có nghĩa vụ nhắc nhở Lý Uyên, thứ hai Lý Uyên cho hắn cảm giác không tốt.
Thứ ba, nếu người này vì sự ngạo mạn của mình mà bị Hạ Thị không tuyển, thì coi như thêm một suất được ở lại cho bọn thực tập sinh.
"Lưu lão sư, ta gặp Lý Uyên rồi và đã nói với hắn, nhưng hắn không chịu qua, bảo cô qua đó làm thủ tục cho hắn."
Hoàng Tử Ngang đến chỗ làm của Lưu Phán Phán, cúi đầu nói với Lưu Phán Phán.
Lưu Phán Phán nghe xong nhìn Hoàng Tử Ngang, hơi sững sờ.
"Để em đi gọi."
Trầm Nguyệt Doanh nhìn Hoàng Tử Ngang, nói rồi định bước ra ngoài.
Nhưng khi Trầm Nguyệt Doanh vừa nhấc chân thì Hoàng Tử Ngang bỗng dưng đưa tay kéo Trầm Nguyệt Doanh lại.
Khoảnh khắc kéo tay Trầm Nguyệt Doanh, chính Hoàng Tử Ngang cũng giật mình thốt lên.
"Doanh Doanh, ta. . . Ta không cố ý. . . ."
Hoàng Tử Ngang kịp phản ứng vội vàng buông Trầm Nguyệt Doanh ra như bị điện giật.
Mặt hắn lo lắng bất an nhìn Trầm Nguyệt Doanh.
Sợ nàng lại giận mình không nói câu nào cả tuần như lần trước. . . .
Khi bị Hoàng Tử Ngang kéo tay, Trầm Nguyệt Doanh hơi cứng đờ, nhanh chóng quay đầu nhìn Hoàng Tử Ngang.
Nhưng Trầm Nguyệt Doanh không có vẻ giận dữ hay lạnh lùng như Hoàng Tử Ngang nghĩ.
Ngược lại, nàng vẫn nở nụ cười nhìn hắn.
"Sao thế?"
Trầm Nguyệt Doanh giọng bình thản xen chút nghi hoặc.
Chỉ là sự ghét bỏ và giận dữ trong mắt nàng đã được che giấu rất kỹ. . .
Thấy thế Hoàng Tử Ngang lập tức yên tâm.
Cảm giác bất an tan biến.
Sau đó, trong lòng Hoàng Tử Ngang đột nhiên trào dâng một niềm vui sướng to lớn không thể kìm nén!
Doanh Doanh nàng. . . nàng. . . nàng cho mình chạm vào cánh tay!
Nàng không còn bài xích sự tiếp xúc cơ thể với mình!
Hạnh phúc đến quá đột ngột, kinh ngạc quá lớn, khiến đầu óc hắn choáng váng. . .
Nếu không phải ở văn phòng, nếu bên cạnh không có người, thì Hoàng Tử Ngang đã không kìm được cảm xúc kích động trong lòng mà hét lên. . .
"Doanh. . . Doanh Doanh, ta vừa nói với hắn rồi, em đừng đi nữa."
Hoàng Tử Ngang cố gắng kìm nén niềm hạnh phúc vô bờ, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể để nói.
Nhưng cơ mặt hơi run, hoàn toàn không giấu được niềm vui. . . .
Đôi mắt trong veo của Trầm Nguyệt Doanh nhìn Hoàng Tử Ngang, rồi đột nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừ, vậy em không đi nữa."
Nói xong, nàng xoay người đứng về phía Lưu Phán Phán.
Hoàng Tử Ngang nhìn Trầm Nguyệt Doanh bên cạnh, chỉ cảm thấy hạnh phúc một lần nữa làm đầu óc hắn quay cuồng.
Trước đây, bất kỳ ý kiến gì của mình đưa ra, Trầm Nguyệt Doanh đều sẽ không quan tâm.
Thậm chí còn làm ngược lại.
Vậy mà bây giờ. . .
Nếu sự tiếp xúc cơ thể kia vẫn chưa đủ để nói lên điều gì.
Thì bây giờ, hắn có thể khẳng định, Trầm Nguyệt Doanh đã bắt đầu thay đổi, dần chấp nhận mình! ! !
Lưu Phán Phán hơi lạ lẫm nhìn hai người, sau đó cầm điện thoại và tài liệu trên bàn rồi đứng lên.
"Tôi đi làm thủ tục nhận việc cho người đó, các bạn ngồi đây một lát."
Lưu Phán Phán nói xong, liền rời khỏi văn phòng trong ánh mắt ngạc nhiên của hai người, đi về phía khu nghỉ.
"Nhân viên Hạ Thị lúc nào lại dễ nói chuyện vậy?"
Trầm Nguyệt Doanh kinh ngạc thốt lên. . . .
"Ai mà biết được, đúng, cái Lý Uyên đó là tên biến thái hôm nọ mình nói với cậu gặp trong nhà vệ sinh đó. . . ."
Hoàng Tử Ngang thấp giọng nói với Trầm Nguyệt Doanh.
"Đã bảo đừng nói xấu người khác sau lưng, nhỡ bị hủy tư cách thực tập, đừng có mà liên lụy đến tớ. . . ."
Trầm Nguyệt Doanh tỏ vẻ tức giận nói một câu.
Hoàng Tử Ngang nhìn Trầm Nguyệt Doanh lập tức cười hề hề nhận sai.
Cảnh này trong mắt người khác chẳng khác nào đôi tình nhân đang đùa giỡn.
Nó ngay lập tức làm bùng nổ sự ghen ghét, đố kỵ từ những người khác trong văn phòng. . . .
Thậm chí cả Hoàng Tử Ngang cũng đột nhiên thấy mọi chuyện có chút không chân thật. . .
Tuy không rõ vì sao Trầm Nguyệt Doanh lại có sự thay đổi này.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn cùng Trầm Nguyệt Doanh trò chuyện thân mật như vậy. . .
Vậy là đủ rồi, không phải sao?
Và đây là sự bắt đầu phá băng của hai người, cũng là sự bắt đầu thực sự của họ!
"Mấy người vừa nói Lý Uyên thế nào?"
Lúc này, Trương Vân Tú ngồi ở chỗ làm phía sau Lưu Phán Phán bỗng dưng từ ngoài đi vào.
Cô chăm chú nhìn hai người.
Vừa rồi Hoàng Tử Ngang nói chuyện, cô nghe rõ hết.
"Vân Tú tỷ. . . ."
Hoàng Tử Ngang lúng túng lên tiếng.
"Tên Lý Uyên đó ở phòng nghỉ ăn uống, không chịu qua làm thủ tục, còn muốn Lưu lão sư đích thân đi qua làm cho. . . Tôi không nhịn được phải phỉ nhổ một cái. . . ."
"Phòng nghỉ?"
Trương Vân Tú nhìn lướt qua hai người.
Cô về chỗ để tập văn kiện xuống rồi đi về phía khu nghỉ của nhân viên.
PS: Công việc quá nhiều, thời gian này thiếu ngủ trầm trọng, trạng thái rất kém, thật xin lỗi, xin hãy xem tạm vậy. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận