Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 372: Xác định đó là cái này Lý Uyên

Lý Uyên nghe xong nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng lại dâng lên một tia cảm xúc khó hiểu… Hy vọng nàng ra nước ngoài không liên quan đến mình… Nếu không thì món nợ tình cảm này cả đời cũng không trả nổi… Lý Uyên khẽ thở dài trong lòng. Nhưng dù sao cũng tránh được một trận khủng bố tu la tràng, tính ra vẫn đáng để vui mừng… "Nhóm của các ngươi là năm nào lập vậy, sao ta không có ở trong đó?" Tâm trạng Lý Uyên không tệ… tiện miệng hỏi một câu rồi lại nhặt lấy giấy gói hàng và súng bắn keo tiếp tục thao tác… "Lập nhóm trước khi tốt nghiệp, lúc đó chẳng ai liên lạc được với ngươi." Lý Cường giải thích một câu, thuận tay liền trực tiếp kéo Lý Uyên vào nhóm. Lúc này trong nhóm, chủ đề về việc Tô Dạng di dân đã chuyển sang việc Tô Dạng có từng nói qua có bạn trai hay không… Hơn nữa, chủ đề này còn thảo luận kịch liệt hơn lúc nãy… Thậm chí có mấy người cảm xúc kích động, trực tiếp hỏi han người đã tung tin đồn về Tô giáo hoa. Suốt 3 năm cấp 3 và mấy lần họp lớp, Tô Dạng trong mắt mọi người là một người không vướng bụi trần, dường như chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì, một hình tượng tiên tử băng giá. Thậm chí nghe nói có con trai của một đại gia giới kinh doanh ngấm ngầm theo đuổi nàng, nhưng nàng trước giờ chưa từng có bất kỳ biểu hiện gì. Thậm chí một nụ cười cũng không hề cho đối phương… Người như vậy sao có thể có bạn trai… "Mấy người làm ơn đừng tung tin đồn nhảm bôi nhọ Tô giáo hoa nữa, ta xin thề là Tô giáo hoa không có khả năng có bạn trai." "Mấy người tung tin đồn như thế rõ ràng là không chiếm được thì muốn phá hoại, thật là tâm tính hạ lưu…" "Mấy người đừng mắng ta mà… Ta cũng là nghe người khác nói Tô giáo hoa có yêu đương… Lúc mới nghe được tin này ta cũng không thể chấp nhận nổi…" "Ta cũng nghe nói Tô giáo hoa trong buổi họp lớp đã hỏi tên một nam sinh… Cho nên mới nói vậy…" "Chẳng biết ngươi nghe tin ở đâu ra, ta có thể đảm bảo Tô giáo hoa tuyệt đối không thể yêu đương, lần đầu tiên thấy nàng trong buổi họp lớp, ta đã thấy trong mắt nàng sự lãnh đạm đối với cái thế tục này rồi." Một nam sinh liên tiếp gửi mấy tin, trông có vẻ cảm xúc khá kích động… "Mã Ninh nói đúng đấy, lúc họp lớp tuy Tô giáo hoa đi theo chúng ta cả ngày, nhưng cô ấy hầu như không nói một câu, cảm giác như một người đứng ngoài cuộc, không chỉ với chúng ta mà là với rất nhiều thứ khác." "Đúng vậy, Tô giáo hoa cho tôi cảm giác cái gì cũng thờ ơ, nghe nói suốt 3 năm cấp 3 bạn bè chẳng ai thấy cô ấy lộ dù chỉ một nụ cười. Tôi chẳng thể tưởng tượng được người này lại đi yêu đương, nếu thật sự có thì sẽ như thế nào nhỉ…" Có người đưa ra những lời phản bác có lý lẽ. "Mà cái chuyện nói Tô giáo hoa hỏi tên nam sinh kia lại càng vô lý, ta không nhắm vào ai cả… Chỉ muốn nói trong khóa này của chúng ta, có ai xứng để Tô giáo hoa nở một nụ cười không?" Trong nháy mắt, tất cả những lời trong nhóm đều là lên án lớp trưởng lớp hai, người đã bắt đầu khơi mào chủ đề này… Còn tin nhắn thông báo Lý Uyên vào nhóm thì đã bị nhấn chìm trong một mớ âm thanh tranh luận kịch liệt… Chỉ có Lưu Quân, người cầm đầu sự việc mới chú ý đến chi tiết nhỏ này… Lập tức gửi tin nhắn cho Lý Cường. "Huynh đệ, vừa rồi ngươi kéo vào nhóm là Uyên ca của chúng ta sao?" Lý Cường xem tin nhắn của Lưu Quân rồi nói đôi câu với Lý Uyên xong thì cúp điện thoại. "Huynh đệ, ngươi đừng có hỏi linh tinh trong nhóm, ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng ta vừa xác nhận với Lý Uyên là cậu ta không hề có một chút quan hệ gì với Tô giáo hoa." Lý Cường thực ra rất hiểu tâm trạng hiện tại của Lưu Quân. Mấy ngày nay, hắn cũng nơm nớp lo sợ mỗi ngày, sợ bị Hạ thị tập đoàn cho đuổi việc, trong tâm trạng bất an mà sống. Vì thế, xuất phát từ đạo nghĩa, vừa rồi hắn đã giúp mình cũng như giúp Lưu Quân xác nhận lại với Lý Uyên. Nhưng Lý Uyên biểu hiện rõ ràng là không quen biết Tô Dạng, bằng không không có khả năng nghe người ta muốn ra nước ngoài mà không hề có chút tiếc nuối gì. Nhưng giờ Lưu Quân không còn cách nào, hoàn toàn xem Lý Uyên là cọng rơm cứu mạng cuối cùng… Sao có thể nghe lọt lời khuyên của Lý Cường… Thấy Lý Cường không trả lời trực tiếp mình, Lưu Quân cũng đại khái đoán được người vào nhóm kia là Lý Uyên. Cũng không hỏi thêm mà tiếp tục nhìn tin nhắn trong nhóm, đợi đến khi cơn giận của mọi người lắng xuống kha khá, lại tiếp tục không ngừng hỏi về cách liên lạc với Tô Dạng… Đến khi có người thực sự không chịu nổi… nhắn riêng cho Lưu Quân… "Ngươi sốt sắng muốn có phương thức liên lạc của Tô Dạng như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?" Lưu Quân xem khung chat riêng, lại nhìn tên người nhắn là lớp trưởng lớp 1, lập tức mắt sáng lên. Ý tứ trong lời của cô ta rõ ràng là biết phương thức liên lạc của Tô Dạng. "Ta thực sự có việc gấp, tỷ có cách liên lạc với Tô giáo hoa đúng không?" Lưu Quân có chút không kịp chờ đợi truy hỏi, đến cả tỷ cũng đã gọi rồi… Vừa nãy, cấp trên đã gửi cho hắn một tin, buổi chiều muốn gặp hắn để nói chuyện… Rõ ràng là muốn thông báo việc hắn bị sa thải… "Ngươi không nói chuyện gì, ta không thể cho ngươi." Lớp trưởng lớp 1 có chút cảnh giác, mấy năm nay nghe ngóng cách liên lạc với Tô Dạng quá nhiều, không ít người si tình quấy rầy Tô Dạng. Chỉ có cô ta là có ấn tượng khá tốt với Lưu Quân, hơn nữa anh ta có thể vào Hạ thị tập đoàn, năng lực coi như xuất chúng trong tất cả bạn học. "Ngươi có biết Tô Dạng trước kia có quen một người tên là Lý Uyên không?" Lưu Quân biết mình không thể lừa gạt được, liền trực tiếp nói ra tên Lý Uyên… Còn bên kia, lớp trưởng lớp 1 trầm mặc hai giây rồi đột nhiên hồi đáp khiến nhịp tim Lưu Quân trong nháy mắt tăng tốc. "Biết." "Ngươi cũng biết? Vậy là đúng rồi, ta có lẽ quen biết Lý Uyên đó!" Lưu Quân có chút kích động… Trải qua thảo luận trong nhóm, và cả lời của Lý Cường vừa nãy, thực tế trong lòng hắn đã sớm không ôm hy vọng gì. Nhưng thấy lớp trưởng lớp 1 hồi âm, lập tức khiến hắn cảm thấy nữ thần may mắn có lẽ lại lần nữa chiếu cố mình… "Ngươi quen Lý Uyên? Cái người biến mất mười năm kia sao?!" Lớp trưởng lớp 1 trực tiếp gửi tin nhắn thoại tới… Ngữ khí không nói nên lời kích động… Biến mất mười năm? Lưu Quân nghe xong trong nháy mắt ngây người ra, nguyên nhân Lý Uyên biến mất mười năm trước vì lâu nên phần lớn mọi người đã quên không còn chút gì… Thậm chí đến Lý Uyên là ai cũng căn bản không thể nhớ nổi. Mà bị nhắc đến như thế, Lưu Quân lập tức nhớ tới lời Lý Cường từng nói, Lý Uyên kia đã biến mất bốn năm, gần đây mới gặp lại! Vậy chẳng phải có thể trực tiếp xác định chính là hắn sao?! Lưu Quân vỗ mạnh vào bàn làm việc, trong nháy mắt đứng phắt dậy… kích động đến đỏ bừng cả mặt… Lý Uyên bên này còn đang mải mê gửi hàng, khí thế hừng hực… không gì có thể ngăn cản được cái tâm kiếm tiền tăng tuổi thọ của hắn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận