Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 72: Tại tiểu thiên sứ thần trợ công dưới, xin cho ta đứng thẳng lên

"Chương 72: Dưới sự trợ giúp của tiểu thiên sứ, xin cho ta đứng thẳng lên"
"Muốn ta đưa ngươi ra ngoài sao?" Hàn Hiểu Hiểu hiếm khi có một chút dịu dàng lên tiếng ở bên cạnh.
Lưu Tử Diệp còn chưa kịp nhấc một chân đã lập tức cứng đờ cả người. Nàng nhìn Hàn Hiểu Hiểu ba người một chút. Lại nhìn Lý Uyên đang khiêm tốn tiếp nhận phê bình. Sau khi tỉnh táo lại, nàng biết, hôm nay nếu nàng bước ra khỏi cái cửa này. Sau này muốn quay lại là điều không thể! Nàng đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình, bản thân thật sự không làm được. Nàng không thể để người mình ngày nhớ đêm mong ở ngay đây mà mình lại không có cách nào đến nhìn một cái. Thậm chí, chỉ mới nghĩ vậy thôi, tim nàng đã như bị xé toạc ra một vết rách. Đau đến nỗi nàng căn bản không thể động đậy.
"Hắn chỉ là dùng tên giả mà thôi... Với lại, hắn cũng đã khiêm tốn chấp nhận trừng phạt rồi, đúng không? Hơn nữa ba người bọn họ đều không để ý mà!" Lưu Tử Diệp nghĩ đi nghĩ lại trong lòng vô cùng hối hận. Rõ ràng là trước hôm nay nàng không có xúc động như vậy! Nhưng giờ nàng đã đứng lên rồi... Cũng không thể trực tiếp ngồi xuống lại được chứ?
"Chân ngươi tê rồi, ta với Mặc Mặc có thể khiêng ngươi ra ngoài, tiện thể gọi xe đưa ngươi về." Hàn Hiểu Hiểu vừa nói vừa định đứng lên, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho Trần Mặc Mặc. Nàng đã nhìn ra Lưu Tử Diệp đã đổi ý. Nhưng dù ngươi có đổi ý, bây giờ cũng không phải do ngươi quyết định nữa... Ngay khi Trần Mặc Mặc và Hàn Hiểu Hiểu vừa định đưa nàng ra ngoài, Hạ Hân Di cuối cùng không nhịn được mà nhếch miệng cười.
Lưu Tử Diệp đột nhiên mặt không đổi sắc nhìn về phía Hàn Hiểu Hiểu: "Cái kia, phòng vệ sinh ở đâu? Ta muốn đi vệ sinh." Hàn Hiểu Hiểu nghe vậy thì ngây người. Trần Mặc Mặc cũng đành bất lực nhún vai ngồi xuống lại. Hàn Hiểu Hiểu đành mặt mày tối sầm chỉ vị trí nhà vệ sinh cho nàng. Lưu Tử Diệp chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh, thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát được mấy người.
Suýt chút nữa, chỉ còn chút xíu nữa thôi, mình còn chưa kịp bắt đầu đã bị đá ra khỏi ván cờ... May mà đầu óc mình xoay chuyển nhanh... Hạ Hân Di thì đã trợn tròn mắt. Cô bây giờ rất muốn bóp cổ Lưu Tử Diệp hỏi vì sao không sập cửa đi ra ngoài luôn.
Lý Uyên lúc này cũng có vẻ hơi thừa thãi... Cửa ải khó khăn nhất cuối cùng cũng coi như đã vượt qua. Hàn Hiểu Hiểu chắc là cũng đã xả giận gần hết rồi. Lý Uyên chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Sai thì phải nhận, bị đánh cũng phải đứng nghiêm. Vì trước đây đúng là mình thật sự có lỗi với các nàng. Khổ nhục kế, cố tình thả lỏng rồi bắt chặt hay là cái gì đó đều không dùng được. Muốn mọi chuyện qua đi, chỉ có thể khiêm tốn chịu một trận đòn mà thôi... Trước mặt cảnh sát hình sự, chỉ có sự chân thật mới là giấy thông hành tốt nhất.
Bị ăn đòn và xử phạt một trận như hôm nay thì chuyện này cũng coi như chính thức lật sang trang mới. Chí khí của đấng nam nhi nên như Trường Giang, cuồn cuộn chảy về biển lớn. Hiện tại hắn chỉ muốn có được tấm lòng rộng lớn như biển cả, sau đó cho các nàng một cái ôm ấm áp! Về sau năm người bọn hắn có thể vui vẻ chơi đùa cùng nhau...
"Dã nữ nhân, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Thấy Hạ Hân Di vẻ mặt khó chịu nhìn mình, Hàn Hiểu Hiểu không nhịn được mà đối đầu ánh mắt với cô.
"Ngươi, vừa rồi tại sao không đem cô ta đưa ra ngoài?" Hạ Hân Di ánh mắt có chút trốn tránh, thật sự không dám nhìn vào mắt Hàn Hiểu Hiểu.
"Vậy còn ngươi, tại sao không xiên cô ta ra ngoài? Sao, ngươi muốn xem cò mổ nhau, sau đó mình ngồi thu lợi ngư ông?" Hàn Hiểu Hiểu nhướn mày hỏi ngược lại.
Thấy tâm tư của mình bị vạch trần, Hạ Hân Di lập tức có chút kinh ngạc. Nhưng miệng vẫn cố chấp không chịu nhận thua. "Cũng có thể, nhưng đây là nhà của ngươi mà, làm sao ta có thể đuổi cô ta ra ngoài..."
"Ôi chao, ngươi còn biết là nhà ta à? Vậy thì bây giờ ngược lại ta có thể đuổi ngươi ra khỏi nhà ta đó!" Thấy hai người này không hiểu sao lại cãi cọ. Được thôi, Lý Uyên là đau cả đầu rồi...
"Mặc Mặc, ngươi mang thuốc của Hiểu Hiểu đi chưa?" Lý Uyên thấy sắc mặt Hàn Hiểu Hiểu hơi trắng bệch, vội vàng đánh trống lảng, lập tức nhìn về phía Trần Mặc Mặc.
"Ta không biết, chị Hiểu Hiểu không cho em nói mà." Trần Mặc Mặc lắc đầu. "Trong bếp vẫn còn rất nhiều món ăn chưa làm đó, ban đầu chị Hiểu Hiểu còn nói lo ăn không hết, bây giờ lại thêm hai người thì vừa đủ rồi."
Lý Uyên nghe Trần Mặc Mặc đã dời đi chủ đề, lại còn có thể đường đường chính chính giữ Hạ Hân Di và Lưu Tử Diệp lại ăn cơm, đúng là thần trợ công. Đơn giản là tiểu thiên sứ cứu mạng của mình! Thật muốn ôm lấy nàng hôn một cái...
"Ta đi nấu thuốc, sau đó tiện thể làm nốt mấy món ăn còn lại." Lý Uyên cười vẫy vẫy tay với Trần Mặc Mặc. Có tiểu áo bông thần trợ công Trần Mặc Mặc này, hôm nay hắn có thể hoàn toàn ngẩng cao đầu trong căn nhà này rồi.
"Dạ." Trần Mặc Mặc ngọt ngào lên tiếng. Sau đó quay đầu nhìn về phía Hàn Hiểu Hiểu, "Chị Hiểu Hiểu, chị vừa mới cãi nhau ồn ào chắc là mệt rồi, chị nghỉ ngơi một chút đi, em và anh ấy sẽ làm đồ ăn cho các chị."
Hàn Hiểu Hiểu liếc nhìn Trần Mặc Mặc và Lý Uyên một cái, bất đắc dĩ gật đầu, nàng quả thực là không còn sức nữa rồi. Đối diện với Lý Uyên, một kẻ rõ ràng phạm lỗi mà đánh không hoàn tay mắng không đáp lời. Nàng thực sự là hết cách. Tính tình cũng tan gần hết rồi. Nếu như Lý Uyên là loại người không có chút đảm đương nào. Phạm sai chỉ biết trốn tránh, thậm chí tính toán, mưu mô, dùng mánh khóe để lừa gạt các nàng qua chuyện. Có lẽ bây giờ nàng cũng sẽ không yêu hắn đến mức chết đi sống lại thế này. Chỉ có thể nói tất cả là do nàng tự chuốc lấy! Lúc đầu không nên chọc vào ai, cứ hết lần này đến lần khác chọn phải hắn. Đời này xem như xong, chỉ có thể phó thác cho hắn.
"Hân Di, em ngồi vào đây đi." Lý Uyên có chút lo lắng, kéo Hạ Hân Di từ bên cạnh Hàn Hiểu Hiểu đến chiếc ghế nhỏ của hắn. Nếu hai người này ở gần nhau quá, không chừng một lúc lại gây ra chuyện gì đó mất.
"Còn nhớ lúc lên lầu anh đã nói với em điều gì không?" Thấy Lý Uyên biểu lộ đột nhiên nghiêm túc lên, Hạ Hân Di đành phải ngoan ngoãn gật đầu.
"Em nhớ hết."
"Đã nhớ hết vậy, mà em vừa mới làm gì vậy?"
"Nhưng mà, là cô ta chửi em là dã nữ nhân trước mà, em là bị ép buộc phản công!" Hạ Hân Di chớp đôi mắt to tròn đen láy vô tội nhìn Lý Uyên.
"Còn cãi!" Lý Uyên lập tức dùng tay gõ nhẹ lên đầu cô một cái. "Em ngoan ngoãn ngồi đây, nếu còn nói lung tung loạn động thì đừng nói Hiểu Hiểu không cho em vào cửa, lần sau anh cũng không cho em đến." Đối mặt với cái người thích gây chiến này, không nói lời hung dữ thì không chừng cô nàng sẽ lại cho mình một bất ngờ to lớn cho xem.
"A, không nói thì không nói, dù sao em nghe lời anh, dù con cọp cái có hung dữ với em nữa, em cũng sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói một lời!" Hạ Hân Di ôm đầu, vẻ mặt ấm ức đáng thương...
Lý Uyên trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó lại bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô. "Ngoan ngoãn ngồi, chờ ăn một bữa tiệc lớn."
Trần Mặc Mặc ở một bên che miệng cười không ngớt, kéo Lý Uyên vào bếp. Đến bếp thấy trên bàn dưới đất đều là đủ loại nguyên liệu nấu ăn. Trần Mặc Mặc mặt mày đầy hạnh phúc nhìn hắn đang nghịch mấy món nguyên liệu. Ngay lúc Lý Uyên chuẩn bị đại triển tài năng, dùng một trận mỹ vị cực hạn để xoa dịu đi tội lỗi của mình trong một đời. Tiếng hệ thống không đúng lúc vang lên.
"Một bạn gái cũ độ thiện cảm đạt đến 95, thưởng điểm công đức: +1000, tinh thông hộ lý hậu sản, tinh thông sư thúc sữa, tinh thông mát-xa tinh dầu..." ? ? ?
PS: Các ca ca tỷ tỷ ơi, cầu mấy món quà miễn phí, cảm tạ Tinh Vũ đại bảo kiện. Cảm tạ tất cả ca ca tỷ tỷ các đệ đệ muội muội đã tặng quà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận