Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 288: Ngươi làm sao mang nàng đi ung bướu bệnh viện làm kiểm tra?

Chương 288: Sao ngươi lại mang nàng đi bệnh viện ung bướu kiểm tra? Nếu là Trần Mặc Mặc đang nói, cảm giác tim đập nhanh chắc chắn càng thêm mãnh liệt. . . . . Lần trước mấy người từ bệnh viện ung bướu đi ra, gặp phải bà cô lao công kia, vẻ mặt bà ta cứ như thấy ma ấy. Một mực quanh quẩn trong lòng Trần Mặc Mặc, không tài nào xua đi được. . . . . Chiếc BMW trắng của Lưu Tử Diệp đi trước, còn chiếc Lamborghini của Lý Uyên thì ở phía sau. Nhìn xe Lý Uyên cứ bám theo sát phía sau qua kính chiếu hậu, Lưu Tử Diệp thầm nghĩ bụng. . . . . Thấy đường phía trước càng đi càng giống như là hướng bệnh viện ung bướu, Trầm Nguyệt Doanh cũng không khỏi ngạc nhiên. . . . . Nàng kiểm tra sức khỏe mà phải đến bệnh viện ung bướu sao? Hai chiếc xe nối đuôi nhau tiến vào cổng lớn công ty Lưu Tử Diệp. Lưu Tử Diệp xuống xe, nhìn bốn người Lý Uyên cũng bước ra khỏi xe."Chúng ta đi bệnh viện ung bướu, tiện đỗ xe. . . . ." Lý Uyên nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lưu Tử Diệp, qua loa giải thích một câu. . . . . Mà Lưu Tử Diệp đầu óc yêu đương vừa lên tới. . . Căn bản chẳng mảy may nghi ngờ gì Lý Uyên. . . . ."À, nếu có chuyện gì thì gọi cho ta." Lý Uyên gật đầu rồi dẫn Tần Mặc Diễm, Hàn Hiểu Hiểu và Trầm Nguyệt Doanh ba người hướng bệnh viện ung bướu đi đến."Chúng ta thật sự muốn đi bệnh viện ung bướu kiểm tra sao?" Trên đường đi, Trầm Nguyệt Doanh vẫn còn chút phân vân, bèn nhỏ giọng hỏi. . . . . Trong bệnh viện ung bướu có không ít người quen của nàng. . . Đều là người nàng quen trong thời gian Trầm Thừa Bình nằm viện. . . . . Lý Uyên liếc nhìn Tần Mặc Diễm, thấy nàng vẫn mang vẻ mặt lạnh như tiền. . . Xem chừng chẳng có ý định giải thích. . . . . Anh chỉ còn cách nói lảng rằng đi bệnh viện ung bướu thì kết quả đo sẽ chuẩn xác hơn. . . . . Cũng may Trầm Nguyệt Doanh tuy thấy rất kỳ lạ. . . nhưng không hỏi thêm nữa. . . . . Bốn người vẫn cứ hứng chịu những ánh nhìn kinh ngạc đầy thán phục của người đi đường rồi tiến vào bệnh viện ung bướu."Ngươi đi cùng Trầm Nguyệt Doanh kiểm tra đi, ta với hắn còn có việc." Vừa vào bệnh viện, Tần Mặc Diễm đột ngột quay sang Hàn Hiểu Hiểu nói."Dựa vào cái gì?" Hàn Hiểu Hiểu lập tức trừng mắt Tần Mặc Diễm."Ta không yên tâm để ngươi ở một mình với hắn." Tần Mặc Diễm mặt không đổi sắc trả lời. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Lý Uyên lập tức kéo hai người ra. . . . ."Ngươi đi cùng Nguyệt Doanh đi kiểm tra đi." Lý Uyên vừa lắc đầu vừa lôi kéo Hàn Hiểu Hiểu."Ngươi bị lệch rồi đó. . . . !" Hàn Hiểu Hiểu liếc Lý Uyên bất mãn rồi lôi kéo Trầm Nguyệt Doanh xoay người rời đi. . . . ."Chúng ta đi thôi." Lý Uyên nhìn bóng lưng Hàn Hiểu Hiểu và Trầm Nguyệt Doanh, bất đắc dĩ chỉ có thể giật giật khóe miệng. . . . ."Sau này ngươi hạn chế ở một mình với nàng, nếu nàng lại bắt nạt ngươi, ngươi cứ nói với ta." Tần Mặc Diễm nhìn Lý Uyên, trên mặt chợt thoáng nét dịu dàng. . . . . Lý Uyên bị lời của Tần Mặc Diễm làm cho ngơ ngác. . . . ."Đi thôi, đi kiểm tra." Lý Uyên quen đường dẫn tới tòa nhà của bệnh viện. Tần Mặc Diễm sợ việc chẩn bệnh trước đây của Lý Uyên sẽ gây thành kiến, nên cố ý không cho Lý Uyên mang theo sổ khám bệnh lần trước. Hai người đăng ký, khám bác sĩ, rồi tiến hành kiểm tra toàn bộ từ đầu một lượt. "Chắc buổi chiều mới có kết quả, đi tìm Hiểu Hiểu và Nguyệt Doanh trước đi." Đến tận buổi trưa, Tần Mặc Diễm đi cùng Lý Uyên làm hết các kiểm tra có thể làm. "Ừ." Tần Mặc Diễm nhẹ gật đầu. Trải qua một buổi trưa ở cùng nhau, thái độ của Tần Mặc Diễm với Lý Uyên đã có chuyển biến lớn. . . . . Chí ít khi đối mặt với Lý Uyên, cô không còn lạnh lùng vô cảm như khi đối diện với người khác nữa. . . . . Lý Uyên gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Hiểu, hai người hẹn xong địa điểm rồi cùng Tần Mặc Diễm đi ra khỏi tòa nhà. Hai người đang trên đường đến khu nhà ăn của nội trú bệnh viện thì Tần Mặc Diễm lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Lý Uyên lờ mờ nghe được ông ngoại gì đó, lập tức nhớ đến lời Tần Mặc Diễm nói tối qua rằng cô quen biết viện trưởng ở đây. . . . . Đúng là bạn gái cũ của hắn, người nào người nấy đều có lai lịch cả. . . . . Nếu đây không phải là Ma Đô, nơi ẩn chứa nhiều đại lão chỉ sau Kinh Đô thì hắn cảm thấy mình có thể tha hồ tung hoành ở bất kỳ thành phố nào. . . . . Dù có chuyện lớn. . . . Thì vẫn luôn có một bạn gái cũ có thể giúp mình giải quyết đấy thôi. . . . ? Hai người đi vào nhà ăn. Lý Uyên lập tức thấy ngay Hàn Hiểu Hiểu và Trầm Nguyệt Doanh, dù là ngồi giữa đám đông nhưng cả hai vẫn nổi bật, như thể phát sáng rực rỡ, khiến người ta có thể nhận ra ngay lần đầu tiên. Hàn Hiểu Hiểu và Trầm Nguyệt Doanh đã lấy cơm xong, đang đợi Lý Uyên và Tần Mặc Diễm. Chỉ là bên cạnh Trầm Nguyệt Doanh có vẻ như có con ruồi đang vo ve. . . Lý Uyên nhìn vị bác sĩ Lý Tuấn Anh từng gặp trong phòng bệnh lần trước, anh khẽ nhíu mày. Lý Uyên liếc Trầm Nguyệt Doanh một cái rồi nhanh chóng bước tới. "Nguyệt Doanh, có phải cô đưa chú về để tiếp tục điều trị không?" Lý Tuấn Anh bất ngờ nhìn thấy Trầm Nguyệt Doanh thì mừng rỡ khôn xiết, miệng cười ngoác đến mang tai, chắc đến 50 kg tạ cũng không kéo xuống được. . . . Vừa nói vừa định bưng đĩa đồ ăn tới ngồi cạnh Trầm Nguyệt Doanh. Thấy thế Trầm Nguyệt Doanh muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại việc anh đã giúp mình, dù trong lòng có chút không muốn nhưng vẫn mấp máy môi không thể nói thành lời từ chối. . . . . Nàng chỉ có thể im lặng bất động dời người sang một bên. Hàn Hiểu Hiểu nhíu mày thấy vậy nhưng vì không rõ mối quan hệ giữa Trầm Nguyệt Doanh và anh ta nên cũng không tiện lên tiếng ngăn cản. . . . . Lý Tuấn Anh tươi cười rạng rỡ, cho rằng mình lại có thể thường xuyên gặp lại nữ thần. Thấy Trầm Nguyệt Doanh vừa lùi sang một bên, anh liền lắc đầu. "Không phải, hôm nay tôi đến có chuyện khác." Sắc mặt Lý Tuấn Anh thoáng cái liền lộ vẻ thất vọng."À, ra là vậy à, vậy chú cô không tiếp tục điều trị sao? Nghe nói bên nước ngoài mới ra một loại thuốc, hiệu quả cũng không tệ lắm. . . . ." Nói đến đây, Lý Tuấn Anh đã muốn ngồi xích lại gần Trầm Nguyệt Doanh. Trầm Nguyệt Doanh theo bản năng lại lần nữa dạt sang một bên, gần như cả người đã dồn ra cả lối đi. . . . . Lý Tuấn Anh vẫn giả vờ mừng rỡ quá độ, xích lại gần như không để ý. . . . . Chẳng qua là, cái mông của anh còn chưa kịp chạm vào ghế thì bỗng cảm thấy bị một lực mạnh kéo giật sang bên cạnh. Cả người suýt chút nữa thì vì mất thăng bằng do bưng khay cơm mà té sấp xuống. . . . . Khuôn mặt Lý Tuấn Anh ngay lập tức hiện rõ vẻ giận dữ, đặt mạnh khay xuống rồi quay ngoắt ra sau xem."Là ngươi? !" Nhìn thấy người vừa kéo mình là Lý Uyên, mặt Lý Tuấn Anh lại càng trở nên khó coi. . . . . Lý Uyên liếc nhìn Lý Tuấn Anh một cái, rồi đứng thẳng vào giữa Lý Tuấn Anh và Trầm Nguyệt Doanh, không ngần ngại ngồi xuống ngay bên cạnh Trầm Nguyệt Doanh. . . . . Người anh lại càng cố ý dính sát vào Trầm Nguyệt Doanh. . . . . Lý Tuấn Anh thấy thế thì hai mắt như bốc lửa. . . . . "Anh làm cái gì vậy? Sao lại không có chút lịch sự nào thế? Đến trước đến sau không biết hả?" Lý Tuấn Anh đẩy mắt kính, liếc nhìn đồng nghiệp và người nhà bệnh nhân xung quanh. Cố kìm nén tức giận, giả bộ muốn lý luận với Lý Uyên. . . . ."Anh không thấy cô ấy không muốn anh ngồi ở đây à?" Lý Uyên liếc qua Lý Tuấn Anh, rồi đưa tay kéo Trầm Nguyệt Doanh đang sắp ngã vì dồn quá nửa người ra khỏi chỗ ngồi trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận