Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 18: Lần đầu tiên bên trên tiết mục liền nằm thẳng, rất hợp lý a

Liếc nhìn vị trí yên lặng của Trần Mặc. Lý Uyên lúc này lựa chọn hướng ngược lại. Mà lúc này, chương trình trực tiếp đang giới thiệu năm tên trùm móc túi. Vị thứ nhất: Trần Yến Phong, mặc áo thun quần thể thao, để tóc ngắn hơi rối, người trẻ tuổi ngoài ba mươi, tuổi còn trẻ đã có hai mươi năm kinh nghiệm móc túi. Vị thứ hai: Thang Gia, mặc áo sơ mi quần jean, vẻ mặt có chút lưu manh và ngạo mạn, lại là cao thủ chống móc túi nổi tiếng nhất toàn quốc, từng lập nên kỷ lục một ngày đơn thương độc mã bắt hơn trăm tên trộm tại nhà ga. Vị thứ ba: La Khiêm, được mệnh danh là nhà ảo thuật của giới móc túi, đôi tay độc thân 30 năm luyện thành tốc độ xuất quỷ nhập thần, móc túi như thể biểu diễn ảo thuật, biến đồ vật trong túi người khác thành đồ vật của mình, có người nói nếu hắn không làm móc túi mà đi làm ảo thuật thì thành tựu chắc chắn hơn cả Khiêm Khiêm. Vị thứ tư: Vương Ngọc Kiệt, có danh xưng Chiến Thần nhà ga, ngày đó làm náo loạn cả nhà ga, khiến người người hoảng sợ, thậm chí nhiều người không dám xuống tàu, ngày đó gần như phải huy động toàn bộ công an để truy bắt, bận rộn cả ngày nhưng vẫn không thể bắt được hắn, cuối cùng được chiêu mộ vào sở cảnh sát. Vị thứ năm: Lý Uyên, có danh xưng Thần mở khóa trên mạng. Khi giới thiệu bốn người đứng đầu, phòng trực tiếp liên tục trầm trồ thán phục. Còn khi giới thiệu Lý Uyên chỉ có một câu qua loa, tất cả mọi người ngơ ngác. “Lý Uyên này đến cho đủ số sao? Hình như hoàn toàn không có kinh nghiệm móc túi, tôi còn làm được hơn." “Đừng nói lung tung, hôm qua các người không thấy hắn mở khóa sao, người ta là Thần mở khóa thực sự đấy.” “Tôi thừa nhận hắn mở khóa rất giỏi, nhưng hôm nay đối diện là người chứ không phải ổ khóa.” "Mọi người xem Lý Uyên nhìn ảnh minh tinh khách mời đều ngây người, vẻ mặt si hán như vậy, lát nữa không chừng sẽ giở trò lưu manh cho coi." “Đừng nói nữa, minh tinh khách mời ra rồi, các người bắn mưa đạn nhiều quá, tôi không nhìn rõ mặt Trần Mặc yên tĩnh, tình nhân trong mộng của tôi." "Thật sao, thật sao, Trần Mặc yên tĩnh có ống kính sao? Ở chỗ nào vậy?" Theo sự xuất hiện của các minh tinh khách mời. Đa số người đều đổ xô vào phòng trực tiếp của các minh tinh. Mấy tên móc túi khác đã nhanh chóng hành động theo phạm vi vị trí của các minh tinh. Chỉ có Lý Uyên là thong thả từ từ đi dạo như thể đang đi chợ. Cái gì điểm tích lũy hay bảng xếp hạng đều là phù vân. Dù sao thì đến cuối cùng có tiền là được. Chăm chỉ làm việc một ngày, nằm thẳng mò cá cũng là một ngày. Có thể mò cá thì tên ngốc nào mới đi làm. “Hắn đang dẫn chúng ta đi dạo nhà ga à? Dù đến cho đủ số thì cũng phải giả vờ chút chứ?” Có người không nhịn được nhổ nước bọt một câu rồi rời khỏi phòng trực tiếp của Lý Uyên. Số lượng người xem phòng trực tiếp của Lý Uyên đột nhiên tụt xuống thứ nhất từ dưới đếm lên. Khiến Hồ Linh Ngọc nhìn mà sốt cả ruột. Sau khi thong thả dạo chơi hơn nửa giờ. Lý Uyên đột nhiên đứng ngây người trước một cửa hàng bán mực viên. Hắn bỗng phát hiện có điều gì đó là lạ. Điện thoại và tiền mặt của bọn họ đều bị chương trình tịch thu. Cũng không cho phép rời khỏi nhà ga. Mà cái chương trình quỷ quái này còn phải tiếp tục cả ngày. Nói cách khác, đồ ăn cả ngày này của bọn họ phải trộm được từ người của các minh tinh khách mời. "Anh trai, muốn mua một phần không? Đều là nguyên liệu tươi mới nhất đó." Cô bé nhân viên cửa hàng cười tươi với Lý Uyên. Lý Uyên nhìn hai con bạch tuộc đáng thương đang sống trong bể. Nước mắt không tự chủ trào ra khóe miệng. "Không có tiền có mua được không?" "Anh trai, em buôn bán nhỏ thôi, đi cướp khách sạn có vẻ thích hợp hơn." Lý Uyên lại liếc nhìn những viên mực nướng vàng rụm. Cảm giác nước thơm ngon nổ tung trong miệng tựa như tình yêu nảy nở thời thanh xuân. Viên bạch tuộc nhỏ bé này, hôm nay Lý Uyên hắn nhất định phải có được. Cho dù Jesus đến cũng không thể cản. "Cô nương, ta thấy ấn đường cô có màu đen, hôm nay sợ có họa sát thân, nếu có thể cho ta một phần mực viên ăn, ta tặng cô một trận giải họa cơ duyên, thế nào?" Lý Uyên mặt hiền lành nhìn cô bé, sờ lên cằm không hề có râu trắng. “Ngọa tào, hắn đang làm gì? Bảo hắn đi móc túi, hắn lại đi lừa gạt cô bé bán mực viên?” “Muốn gạt thì cũng đi gạt mấy minh tinh khách mời chứ, đi gạt cô bé bán mực viên là sao?” “Chẳng lẽ hắn biết mình trộm không lại người khác nên bắt đầu giở hết trò à?” Cô bé bán mực viên nở nụ cười lịch sự. "Anh trai, hôm nay em được nghỉ lễ, là anh nói họa sát thân sao?" "Ờ...." Nhìn thấy cảnh tượng ngượng ngùng này. Tất cả mọi người trong phòng trực tiếp nhất thời cười phá lên. "Nếu anh có thể khiến tôi về sau không phải đi làm vào ngày nghỉ lễ thì tôi tặng cả cửa hàng cho anh luôn." Cô bé bạch tuộc dường như còn muốn tiếp tục đả kích Lý Uyên. Nhưng câu nói này lập tức khiến Lý Uyên lộ vẻ mặt cổ quái. Nhìn cô bé thanh thuần trước mặt. Câu nói hổ lang đó hắn không thể nói ra miệng được. “Ta nghĩ ra cách khác rồi, cô cẩn thận dao kéo.” Lý Uyên thầm mắng một tiếng nghiệp chướng. Lập tức quay người nhìn dòng người qua lại xung quanh. Mà cô bé bán mực viên lúc này mới hiểu ra ý khác trong câu nói của mình. Mặt lập tức đỏ bừng. Đám người trong phòng trực tiếp cũng trợn mắt há hốc mồm. Hình tượng Thần mở khóa vừa mới được thiết lập của Lý Uyên nhanh chóng chuyển sang hình tượng cặn bã trong phòng trực tiếp. "Hiểu Hiểu, làm gì vậy, vừa đau xong à?" Dương Tuyết cục trưởng thành phố thấy Hàn Hiểu Hiểu nghiến răng nghiến lợi, lấy bút máy quệt lên bàn làm việc đến cạp cạp thì lập tức lo lắng tiến lên hỏi. "Tôi không sao, hai ngày nay đi xem ông lang vườn rồi, hết đau rồi." Hàn Hiểu Hiểu thu lại điện thoại. "À, vậy tối nay em trai tôi hẹn tôi đi xem phim, chúng ta cùng đi nhé?" Dương Tuyết lấy ra một cặp vé xem phim đặt lên bàn làm việc của Hàn Hiểu Hiểu. Không đợi Hàn Hiểu Hiểu trả lời thì đã nhanh chóng chạy đi. Thấy Dương Tuyết đã đi xa, Hàn Hiểu Hiểu lại lấy điện thoại mở phòng trực tiếp của Lý Uyên. Lúc này Lý Uyên đang dựa vào tường, lấy ra bản đồ vị trí minh tinh khách mời. Trong lúc Hồ Linh Ngọc và những người trong phòng trực tiếp nhẹ nhõm thở ra. Cho rằng cuối cùng hắn cũng nhớ ra chính sự, muốn đi tìm minh tinh khách mời vào nội dung chính thì lại thấy hắn lấy bút. Đường đường chính chính viết tám chữ lớn vào chỗ trống phía sau: Trung y thánh thủ, chuyên trị đau bụng kinh. “Hắn, hắn đang làm cái gì vậy?” Người trong phòng trực tiếp đều tròn mắt kinh ngạc. Mà khi Lý Uyên áp bản đồ vào tường sau lưng. Ánh mắt bắt đầu tìm kiếm mục tiêu trong đám đông. Trong đầu mọi người lập tức đứng máy. “Vừa rồi còn xem bói cho người ta, bây giờ lại làm bác sĩ phụ khoa à?” "Tưởng Thần mở khóa là nhân vật lợi hại hung tàn gì, kết quả lại là tên ngốc, chỉ một phút mà đã phô ra hai tuyệt chiêu." Phòng trực tiếp cười không thể sống được nữa. “Không chừng hắn đang câu kết với cô bán mực viên, đường đường chính chính kiếm tiền mua đấy.” "Còn xem chống móc túi làm gì, nhìn cái này vui hơn, ai thèm quan tâm ba cái chuyện trộm cắp vặt vãnh làm gì." Lúc này, số lượng người xem trong phòng trực tiếp của Lý Uyên đang lặng lẽ tăng lên. Hồ Linh Ngọc cũng ôm trán, mặt đầy hắc tuyến. Làm nhiều chương trình tổng nghệ như vậy. Cô chưa từng thấy ai không giống người bình thường đến thế này.... Cô không sao có thể liên kết được Lý Uyên đang vì một phần mực viên mà làm ra những chuyện không thể tin nổi kia, với Lý lão sư viết ra những bài hát rung động lòng người được. . . . . Lý Uyên không biết phòng trực tiếp náo nhiệt ra sao. Việc đi tìm những minh tinh khách mời là không thể. Dựa theo lộ tuyến của chương trình chủ có khả năng gặp Trần Mặc yên tĩnh là quá lớn. Vạn nhất mà gặp phải thì thật sự chỉ có nước tìm chỗ chết. Dù sao chương trình này cũng tự do lắm. Dựa vào bán kỹ năng mà chống chọi một ngày, vừa hợp lý vừa an toàn. Mà khi tờ giấy được dán lên thì bản năng bày sạp lại được kích hoạt ngay tức khắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận