Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 128: Hắn bích đông Diễm tỷ tỷ thời điểm, so TV đập còn muốn duy mỹ thật nhiều

Chương 128: Lúc hắn bích đông Diễm tỷ tỷ, so trên TV còn muốn duy mỹ hơn nhiều
Nhìn gương mặt kia càng ngày càng gần, cùng hơi thở quen thuộc mà xa lạ đó.
Tần Mặc Diễm trong lòng trong nháy mắt giật mình.
Đầu óc vừa mới còn đang chìm đắm trong những hình ảnh hồi ức mãnh liệt, trong khoảnh khắc liền thanh tỉnh lại.
"Ngươi đừng tới đây!"
Tần Mặc Diễm đôi mắt khẽ run, quát lớn với Lý Uyên một tiếng.
Tay phải liền muốn giơ dao phẫu thuật lên.
Có thể rõ ràng nàng đã tỉnh táo lại rồi, tay lại cứ như có thiên quân chi lực, làm sao cũng không nhấc lên nổi.
Cho rằng thân thể mình xảy ra vấn đề, ánh mắt Tần Mặc Diễm có chút lo lắng.
Cúi đầu xem xét, tay phải mình đang bị Lý Uyên gắt gao ấn chặt. . . . .
Nàng muốn lùi lại tránh Lý Uyên, nhưng ngay sau lưng lại là lan can cầu thang, căn bản không thể lùi. . . . .
"Ngươi. . . Ngươi thả ta ra."
Tần Mặc Diễm mím chặt môi, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lý Uyên.
Vừa định giơ tay trái lên, định hung hăng cho hắn một bạt tai.
Có điều tay nàng vừa giơ lên giữa không trung, tay Lý Uyên đã nhanh hơn một bước xoa lên mặt nàng.
Tay trái vì bị cánh tay Lý Uyên cản trở, hoàn toàn không có góc độ để có thể tát cái bạt tai này lên mặt hắn.
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng thay nàng lau đi những giọt nước mắt còn chưa khô trên mặt một cách dịu dàng.
Tần Mặc Diễm toàn thân khẽ run lên.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cả người Lý Uyên cơ hồ muốn dán sát vào người Tần Mặc Diễm.
Thân thể Tần Mặc Diễm chỉ có thể không ngừng lùi về phía sau, gắt gao dựa vào lan can cầu thang.
Lúc này Tần Mặc Diễm giống như nữ chính trong tiểu thuyết bị nam chính bích đông.
Trong lòng nàng rõ ràng là vô cùng kháng cự, nhưng thân thể lại truyền đến cảm giác mềm nhũn xốp giòn.
Khiến tim nàng không tự chủ được đập thình thịch.
"Ngươi thả ta ra!"
Tần Mặc Diễm có chút tức giận, hổn hển muốn dùng tay trái ra sức đẩy Lý Uyên ra.
Có điều khí lực của Lý Uyên lại lớn đến lạ thường, khiến cho tất cả các động tác kháng cự của nàng vào lúc này đều không có chút tác dụng nào.
Người bên cạnh nhìn lại càng giống như cô nàng ngạo kiều đang biến tướng làm nũng vậy. . . . .
Lý Uyên cứ như vậy gắt gao ép chặt Tần Mặc Diễm, không cho nàng có một tia không gian tránh ra.
Nói đùa, nếu không nhân lúc này làm gì đó.
Đợi đến khi nàng tỉnh táo lại hoàn toàn, chỉ sợ tính m·ạ·n·g mình vẫn là nguy rồi!
"Bọn họ nhìn thật xứng đôi."
Trần Mặc Mặc nhìn hình ảnh Lý Uyên bích đông Tần Mặc Diễm, không khỏi cảm thán một tiếng.
Tần Mặc Diễm dáng người cao gầy một mét bảy mấy, cùng với vóc dáng 1m8 của Lý Uyên, hai người dính vào nhau trông, đơn giản so với bất kỳ cảnh phim truyền hình nào còn duy mỹ hơn nhiều.
Một câu nói kia khiến ba người Hàn Hiểu Hiểu đang nghiến răng nghiến lợi trong nháy mắt cảm thấy càng thêm ghen ghét dữ dội. . . . .
Nhưng các nàng cũng biết hiện tại tuyệt đối không thể ngăn cản Lý Uyên.
Tần Mặc Diễm còn đang nắm chặt dao phẫu thuật trong tay. . . . .
"Trần Mặc Mặc! Ngươi làm sao vậy? ! Rốt cuộc ngươi đứng về phe nào?!"
Hàn Hiểu Hiểu lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Trần Mặc Mặc.
"Ngươi thấy thủ đoạn của người ta lợi hại, bây giờ muốn đào ngũ qua đó sao?!"
Ánh mắt Hàn Hiểu Hiểu nhìn Trần Mặc Mặc như bốc lửa. . . .
Đầu óc nha đầu này rốt cuộc làm sao có thể lớn như vậy? !
Uổng phí mình còn coi nàng như em gái, một mực suy xét thay nàng.
Kết quả nha đầu này luôn có thể nói ra, làm ra một vài chuyện hoàn toàn không có lập trường như vậy. . . . .
Vừa mới đưa khăn tay cho Lý Uyên để hắn đưa cho Tần Mặc Diễm còn chưa tính.
Bây giờ còn nói ra những lời này chẳng phải đang đâm vào tim bọn họ sao? !
"Chẳng lẽ chúng ta không xứng với hắn sao?!"
Trần Mặc Mặc thấy sắc mặt Hàn Hiểu Hiểu đột nhiên trầm xuống, đôi mắt như sắp bốc cháy nhìn mình chằm chằm. . . .
Trần Mặc Mặc vội vàng sợ hãi lè lưỡi, lập tức tiến lên kéo tay Hàn Hiểu Hiểu lại. . . .
"Ta. . . . Ta đương nhiên là với Hiểu Hiểu tỷ tốt nhất rồi. . . . ."
Nhìn vẻ mặt làm nũng đáng thương của Trần Mặc Mặc.
"Vì Diễm tỷ tỷ kia đang giận hắn, cho nên ta muốn giúp hắn nhanh chóng bắt lấy Diễm tỷ tỷ, sau đó về ăn điểm tâm, chắc chắn là hắn đã sớm đói bụng rồi. . . . ."
Hàn Hiểu Hiểu nghe xong trực tiếp lườm một cái.
Thật sự là thua thiệt vì cô ta nghĩ ra được. . . .
Người ta đều kề dao vào cổ rồi, còn có tâm trí mà nghĩ đến ăn điểm tâm? ! !
Thật sự không biết nha đầu này rốt cuộc là thật sự đơn thuần, hay là nàng mới là người có tâm cơ lợi hại nhất!
Dù sao bộ dáng làm nũng này của nàng là khiến mình không thể sinh ra một chút trách cứ và tức giận nào. . . . .
"Cái đồ nha đầu này không thể thêm chút tâm sao, người đàn ông của mình đang ôm ấp với người phụ nữ khác, ngươi còn đứng bên cạnh khen hay, không sợ một ngày nào đó nam nhân của ngươi sẽ bị người ta ngoặt mất sao!"
Hàn Hiểu Hiểu giống như một bà mẹ già nhìn Trần Mặc Mặc, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. . . . .
"Dù sao ta biết chỉ cần có Hiểu Hiểu tỷ và Hân Di tỷ ở đây thì anh ấy chắc chắn sẽ không chạy mất, ta chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy anh ấy một cái thôi là tốt rồi, vậy đã rất vui vẻ, rất mãn nguyện rồi."
Trần Mặc Mặc kéo tay Hàn Hiểu Hiểu, một đôi mắt to ngập nước yếu ớt nhìn Hàn Hiểu Hiểu. . . .
"Hiểu Hiểu tỷ cùng các tỷ ở bên cạnh anh ấy đều rất đẹp, vô cùng xứng đôi, còn đẹp hơn cả nam nữ chính trong phim truyền hình!"
"Cái đồ nha đầu này, miệng ngày càng ngọt, ta thấy nếu ai có bản lĩnh ngay trước mặt chúng ta mà cướp được Lý Uyên đi, vậy thì người đó chắc chắn là con nhỏ nhìn vô hại như ngươi. . . ."
Hàn Hiểu Hiểu một mặt bất đắc dĩ chọc chọc vào trán Trần Mặc Mặc. . . .
"Sao lại như thế được. . . . Ta trước giờ chưa từng nghĩ như vậy. . . ."
Trần Mặc Mặc vẻ mặt vô tội. . . .
Nàng chỉ là muốn làm tất cả những gì có thể vì Lý Uyên mà thôi. . . .
"Ngươi. . . . Ngươi đã hết chưa. . . . "
Lý Uyên cẩn thận từng chút một lau nước mắt trên mặt Tần Mặc Diễm.
Mặt Tần Mặc Diễm đỏ lên, cả người bị Lý Uyên dùng cả tay chân gắt gao đặt ở trên lan can. . . . .
Đã không thể phản kháng được, bây giờ nàng cũng chỉ có thể bị động tiếp nhận. . . . .
Lý Uyên nhìn gương mặt mềm mại, xinh đẹp như búp bê của nàng, ánh mắt lộ ra từng tia trìu mến.
"Bộ dạng bây giờ của ngươi, đẹp hơn dáng vẻ lạnh lùng trước đó nhiều."
Lý Uyên nhìn mặt nàng, không nhịn được nhẹ nhàng véo véo gò má nàng. . . .
Loại hành động thân mật vô cùng này, khiến cho Tần Mặc Diễm trong nháy mắt mở to mắt nhìn.
"Ngươi thả ta ra."
Thân thể Tần Mặc Diễm một lần nữa bắt đầu giãy giụa.
Cảm giác quá lâu quá xa lạ này, làm cho thân thể nàng trong nhất thời bản năng bài xích.
Lý Uyên nhìn nàng một mặt tức giận bất bình, kịch liệt giãy giụa, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Loại chuyện này không thể nóng vội, vừa rồi quá trớn một chút có thể rất tốt rút ngắn quan hệ, xóa bỏ cảm giác xa lạ và khoảng cách, nhưng loại tình huống này quá mức lại chỉ gây ra phản cảm.
Thấy Lý Uyên từ từ buông ra, Tần Mặc Diễm trong nháy mắt thở phào một hơi, nhưng ánh mắt vẫn không hiểu lóe lên một tia cảm kích. . . .
Lý Uyên cả người chậm rãi lùi về sau một bước.
Nhưng ngay khi buông tay phải của Tần Mặc Diễm ra.
Thừa dịp nàng hoàn toàn không phòng bị trong nháy mắt, Lý Uyên cấp tốc cướp đi con dao phẫu thuật từ trong lòng bàn tay nàng.
Đồ chơi có thể lấy m·ạ·n·g này không thể để nha đầu này tiếp tục cầm nữa. . . . .
"Ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận