Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 242: Hàn Hiểu Hiểu: Trầm Nguyệt Doanh thích hợp nuôi lớn ta cùng Lý Uyên hài tử

Chương 242: Hàn Hiểu Hiểu: Trầm Nguyệt Doanh t·h·í·c·h hợp nuôi lớn ta cùng Lý Uyên hài t·ử
Đang chuẩn bị đi, Lý Uyên cũng lập tức toàn thân c·ứ·n·g lại, dừng bước.
Trần Mặc Mặc sớm đã chuẩn bị, trốn sau lưng Hạ Hân Di yếu ớt gật đầu.
Có thể Hàn Hiểu Hiểu lại không giống bình thường chỉ trách vài câu cho xong chuyện. Mà là đột nhiên bộc phát cảm xúc.
"Trần Mặc Mặc, ban ngày ngươi dẫn hắn đi bệnh viện ung bướu, buổi tối lại gọi Tần Mặc Diễm đến, ngươi cố tình muốn làm hắn khó chịu đúng không?!"
Cảm xúc Hàn Hiểu Hiểu đột nhiên bộc phát khiến tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ.
Hạ Hân Di, người vốn không hợp với Hàn Hiểu Hiểu, cũng bị vẻ mặt muốn ăn t·h·ị·t người của Hàn Hiểu Hiểu dọa cho tái mét cả mặt.
Đôi tay cô nắm chặt tay Trần Mặc Mặc.
Trầm Nguyệt Doanh thì như chim cút bị thương, trốn một bên run lẩy bẩy.
Lần đầu tiên tới nhà người khác, nàng cảm giác chuyện này còn đặc sắc hơn xem cẩu huyết trên TV nhiều.
Bất quá mắt Trầm Nguyệt Doanh cứ đảo qua đảo lại trên người các cô gái, không hề rời đi.
Tựa hồ nàng đang lén quan s·á·t tính cách đặc điểm của Hàn Hiểu Hiểu, Hạ Hân Di và Trần Mặc Mặc.
Dù sao nếu như… Nếu như nàng có cơ hội để tranh một lần…
Phải biết được mới được!
Chỉ có Trần Mặc Mặc, khi nghe lại đến bệnh viện ung bướu, nhìn Hàn Hiểu Hiểu nổi giận vô cớ, một lần nữa nghĩ đến khả năng kia, Trần Mặc Mặc vốn dĩ vẫn luôn cố gắng kìm nén, rốt cuộc không kiềm được cảm xúc.
Nước mắt to như hạt đậu lập tức từ trong hốc mắt rơi xuống không ngừng.
Hạ Hân Di thấy thế tưởng rằng Hàn Hiểu Hiểu làm Trần Mặc Mặc k·h·ó·c.
Cô không màng đến sợ hãi, lập tức bước sang bên cạnh, che chở Trần Mặc Mặc ở phía sau.
"Hàn Hiểu Hiểu ngươi điên rồi sao? Sao lại lớn tiếng với Mặc Mặc như vậy?!"
Đối diện với Hàn Hiểu Hiểu như vậy, dù trong lòng Hạ Hân Di cũng có chút rụt rè.
Nhưng trong lòng cô, Trần Mặc Mặc hiện tại là người của cô.
Với tính cách vốn là người bao che khuyết điểm, sao cô có thể để người mình bị k·h·i· ·d·ễ ngay trước mặt!
"Ngươi làm Mặc Mặc k·h·ó·c rồi kìa!"
Hạ Hân Di trừng mắt nhìn Hàn Hiểu Hiểu.
Trong chốc lát, phòng bếp đột nhiên trở nên náo loạn.
Bầu không khí cũng vô cùng vi diệu.
Lý Uyên lập tức quay người vào bếp.
Thấy Trần Mặc Mặc không ngừng rơi lệ, trong lòng hắn tê rần, vội tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy đầu nhỏ của nàng.
Hàn Hiểu Hiểu thấy bộ dạng của Trần Mặc Mặc, cũng lập tức có chút hoảng.
"Đừng nói Hiểu Hiểu tỷ, không phải tại nàng, các ngươi đừng trách nàng."
Trần Mặc Mặc mắt đẫm lệ, nhưng đồng thời cũng lập tức ngăn Hạ Hân Di đang muốn oán trách Hàn Hiểu Hiểu.
"Vậy là vì cái gì?"
Hạ Hân Di quay đầu khó hiểu nhìn Trần Mặc Mặc.
"Không phải tại Hiểu Hiểu tỷ, là do chính ta không k·i·ề·m chế được..."
Nhưng Trần Mặc Mặc chỉ lắc đầu, không giải t·h·í·c·h.
Dù sao cái loại khả năng tuyệt vọng đó, bây giờ nàng cũng chỉ mới suy đoán, vả lại nếu như là thật.
Nàng không dám tưởng tượng Hạ Hân Di sau khi nghe xong sẽ làm ra hành động điên cuồng gì.
Hạ Hân Di nghe vậy thì không chịu.
"Hôm nay các ngươi rốt cuộc làm sao vậy, sao ai cũng kỳ kỳ quái quái vậy, có phải các ngươi đều bị tà ám không?!"
Ánh mắt Hạ Hân Di nhìn qua nhìn lại, cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn không đủ dùng.
Tỷ tỷ đột nhiên tính tình thay đổi, Hàn Hiểu Hiểu nổi giận vô cớ, Trần Mặc Mặc k·h·ó·c cũng kỳ kỳ quái quái.
Cô cảm thấy chắc chắn có chuyện mà mình không biết.
Nhưng lại không biết làm thế nào để hỏi.
Hay là… Thật sự bị tà ám?!
Ánh mắt Lý Uyên nhìn về phía Hàn Hiểu Hiểu, trong mắt cũng không có một chút ý trách cứ nào.
Qua chuyện vừa rồi, hắn biết vì sao hôm nay cảm xúc của Hàn Hiểu Hiểu lại bất ổn như vậy.
Nhưng mà… Hiện tại hắn thật sự không dám nói ra.
Cả một nhà vừa mới chấp nhận sự tồn tại của nhau, đã có chút ý nghĩa gia đình.
Tuy rằng có chút ma s·á·t nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nếu như biết hắn không c·h·ết sau ba tháng nữa thì chẳng phải là lập tức náo loạn lên sao?!
Có Lý Uyên an ủi, cảm xúc Trần Mặc Mặc cũng nhanh chóng ổn định lại.
Hàn Hiểu Hiểu cũng ý thức được mình lại không kiểm soát được cảm xúc, lập tức xin lỗi Trần Mặc Mặc.
Về phần Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp đang kinh ngạc ngoài cửa. Còn có Trầm Nguyệt Doanh đang thu mình một góc, cúi đầu, vẻ mặt co quắp và sợ hãi.
Ánh mắt nàng dừng trên người Trầm Nguyệt Doanh mấy giây.
Giống như đang suy tính, cũng giống như đang hạ quyết tâm.
Trước khi Lý Uyên trở về, nàng đã quyết định chờ sau này mình cùng Lý Uyên có con.
Nàng sẽ giao con mình cho người có thể tiếp tục sống tiếp ở đây, để nàng nuôi dưỡng con mình và Lý Uyên.
Về phần Hàn Hiểu Hiểu, nàng bây giờ rất xác định, chỉ cần Lý Uyên c·h·ết nàng căn bản không có biện p·h·áp nào để sống sót.
Cho dù có con cũng không thể thay thế Lý Uyên một chút nào.
Chỉ là Hạ Hân Di, Trần Mặc Mặc, Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp tuy đều là phú nhị đại, còn là nữ cường nhân, nhìn qua đều rất độc lập kiên cường.
Nhưng theo đánh giá của Hàn Hiểu Hiểu, đến lúc đó mấy người này e là còn không chịu nổi bằng nàng. Mấy người này đều không thể gánh vác được trọng trách.
Chỉ có Trầm Nguyệt Doanh, người có vẻ khúm núm, có vẻ như ai cũng có thể bắt nạt mới tới này.
Hàn Hiểu Hiểu đột nhiên cảm thấy nàng có thể.
Không chỉ là nàng có thể chịu được khổ cực.
Nàng có thể cảm nhận được sự bền bỉ ở Trầm Nguyệt Doanh mà những người khác không có.
"Hiểu Hiểu tỷ, ăn cơm xong chúng ta nói chuyện nhé, một mình tỷ không có ai chia sẻ sẽ buồn đó."
Trần Mặc Mặc tiến lên nắm tay Hàn Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Giờ phút này chỉ có hai người bọn họ hiểu được suy nghĩ trong lòng nhau.
Hạ Hân Di thấy hai người vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, còn chút nữa thì đ·ộ·n·g t·a·y đ·ộ·n·g ch·â·n, bây giờ lại ôm nhau khó hiểu.
Cô chỉ cảm thấy đại não một trận phát nhiệt.
Lý Uyên thấy không có gì, liếc nhìn thời gian, cũng không trì hoãn thêm.
Hắn dặn dò vài câu rồi định đi ra ngoài.
Nhưng vừa mới mở cửa ra, đập vào mắt hắn chính là Tần Mặc Diễm đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt có chút xoắn xuýt.
Tần Mặc Diễm nhìn thấy Lý Uyên trong nháy mắt, sắc mặt lập tức biến đổi.
Lý Uyên cũng vô thức lùi về sau một bước.
Uy danh của Tần Diêm Vương, hắn đã tự mình trải nghiệm rồi. Không giống như những người bạn gái cũ khác, khi hung lên lực s·á·t t·h·ư·ơ·ng rất có hạn.
Việc Hàn Hiểu Hiểu cảnh giác với cô ta như vậy là có lý do. Tần Mặc Diễm khi hung lên là thật sự biết đ·â·m người đó.
"Ta… Ta tới lấy d·a·o của ta."
Tần Mặc Diễm thấy Lý Uyên lùi lại một bước khi nhìn thấy mình, vẻ mặt do dự ban đầu của cô lập tức c·ứ·n·g đờ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận