Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 58: Mười năm trước ta bảy lần, hiện tại thêm cái 0

"Chương 58: Mười năm trước ta bảy lần, hiện tại thêm cái 0"
"Ngươi hỏi ta con trai ngươi tên gì sao?" Hạ Hân Di trợn to mắt nhìn Lý Uyên, mặt có chút ngơ ngác.
"Ngẩng lên, đến lúc đó cha con nhận nhau ôm nhau khóc ròng ròng, ta cũng không thể không gọi được tên hắn chứ?" Lý Uyên ra vẻ vô tội nói.
"Cái, cái gì cha con nhận nhau?" Hạ Hân Di đầu nhỏ mang đầy dấu chấm hỏi lớn. Chẳng lẽ không phải mẹ con gặp nhau sao?
"Ngươi không phải nói sinh cho ta một đứa con trai sao?" Lý Uyên cũng hơi ngơ ngác.
"Ta, ta không có mà." Hạ Hân Di vô ý thức liếc nhìn bụng bằng phẳng của mình.
Sau đó hai người kinh ngạc nhìn đối phương. Lúc này hai người mới ý thức được sự tình có chút không đúng.
"Ngươi kết hôn rồi à?" Hạ Hân Di đột nhiên hiểu ra. Có lẽ nào vừa rồi do mình hơi khẩn trương nên nghĩ quá nhiều?
Lý Uyên lắc đầu.
"Cũng không có con trai, hay là con gái?" Lý Uyên tiếp tục lắc đầu.
Cho nên những lời đối thoại vừa rồi của hai người là nước đổ đầu vịt, căn bản không cùng một kênh. . . .
Bất quá con ngươi Hạ Hân Di lúc này đã sáng lên.
Vậy tức là nàng không phải tiểu tam. Càng không cần trở thành ác độc mẹ kế trong miệng người khác?
"Vậy cái 'cọp cái' trong điện thoại vừa rồi là ai? Là bạn gái ngươi? Hay có quan hệ thế nào khác?" Hạ Hân Di nhăn đôi mày xinh đẹp lại. Giọng điệu mang chút sát khí.
Còn chưa phải vợ người ta, dựa vào cái gì mà để Lý Uyên sợ hãi như vậy? Cho dù là bạn gái cũng không được! Bà đây khi ở cạnh Lý Uyên thì đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng. Chuyện lớn chuyện nhỏ đều nghe theo hắn. Đến nói chuyện cũng phải chú ý âm lượng! Ta vốn là người được trân trọng như bảo bối, dựa vào cái gì phải để người khác bắt nạt?
"Mẫu, cọp cái?" Lý Uyên nhếch khóe miệng.
"Ừ, hình như ngươi rất sợ nàng, nàng là gì của ngươi?" Hạ Hân Di nắm tay Lý Uyên chặt hơn. Nàng quyết định cái góc tường này nàng đào chắc rồi! Không cần biết là bạn gái hay là đã kết hôn. Loại 'cọp cái' như vậy căn bản không xứng với Lý Uyên.
"Nàng, nàng là chủ nhà của ta. . . ." Lý Uyên thực sự không biết giải thích thế nào cho tốt.
"Chủ nhà?" Hạ Hân Di ngây người. Sao bây giờ chủ nhà đều chảnh thế sao?
"Có phải ngươi thiếu tiền thuê nhà không?"
"Không có, nàng không cần tiền thuê nhà." Lý Uyên lắc đầu.
"Không cần tiền thuê nhà?" Hạ Hân Di trong nháy mắt nghĩ đến cái gì đó, đưa tay che miệng lại. "Chẳng lẽ ngươi dùng, thân thể. . . ."
Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Hạ Hân Di. Lý Uyên lập tức trợn trắng mắt.
"Đầu óc ngươi nghĩ đi đâu đấy, tóm lại nó rất phức tạp, nói vài lời cũng không rõ được, giống như nếu ta ở nhà ngươi, ngươi sẽ đòi tiền thuê nhà ta sao?"
"Không cần." Hạ Hân Di lập tức lắc đầu. Sau đó lại thốt ra hỏi ngược lại một câu, "Vậy nếu ta nói bảo ngươi dùng thân thể bồi thường cho ta, ngươi sẽ cự tuyệt sao?"
Hỏi xong, Hân Di đỏ mặt, nhìn trái nhìn phải. May mà không ai đi ngang qua nghe thấy những lời hổ lang này của nàng. . . .
"Ngươi đang khảo nghiệm bản lĩnh của 'thân cây bộ' à? Ta nói cho ngươi biết, 'thân cây bộ' không chịu được khảo nghiệm đâu, quên mười năm trước ta một đêm bảy lần rồi sao?"
Hạ Hân Di nghe xong dường như nhớ ra những hình ảnh không thích hợp cho trẻ em. Trong nháy mắt mặt đỏ bừng đến tận cổ.
"Đó là mười năm trước. . . . Hiện tại ngươi không thể nào lợi hại như vậy được. . . ."
Lý Uyên vừa định phản bác, hai quả thận của hắn hiện tại là động cơ vĩnh cửu đó chứ. . . .
Điện thoại di động lại vang lên thông báo nhắc nhở đơn giao đồ ăn quá giờ. Lý Uyên cũng không lo được nữa. Kéo Hạ Hân Di liền chạy lên lầu.
"Vậy cuối cùng ngươi có dùng thân thể trả tiền thuê nhà hay không?" Hạ Hân Di quật cường rất là quật cường. Bị kéo đi vẫn không quên truy hỏi.
"Không có." Lý Uyên vẫn lắc đầu.
"Ta không tin, chờ hôm nay ngươi giao xong đồ ăn, ta cùng ngươi trở về, ngươi dẫn ta đi gặp nàng một chút, cái con 'cọp cái' đó." Hạ Hân Di vẻ mặt ngờ vực. Cố ý nhấn mạnh ba chữ 'cọp cái'. Nàng có thể cảm giác được. Cô gái kia trong điện thoại vừa rồi có quan hệ tuyệt đối không bình thường với Lý Uyên.
Lý Uyên nghe xong trong nháy mắt đau đầu. Dẫn nàng trở về, vậy chẳng khác nào tạo ra một 'hiện trường xử phạt' cỡ lớn sao? Hơn nữa lại là pháp trường chung cực, Tu La tràng địa ngục.
Quan hệ giữa Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc mới vừa có chút hòa hoãn, lúc này lại đột nhiên xuất hiện thêm Hạ Hân Di. . . . .
Ba người phụ nữ là một vở kịch. Ba bạn gái cũ thì đó sẽ là cái gì? Không phải sẽ trực tiếp 'lật bàn' lên sao?
Vừa nghĩ đến tình cảnh Hạ Hân Di vừa vào cửa liền chạm mặt Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc, Lý Uyên liền rùng mình một cái.
"Hay là đợi hai ngày nữa? Chờ ta đổi hết dao inox trong bếp thành dao bằng xốp." Lý Uyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Cảm thấy nhà bếp của mình sớm muộn gì cũng biến thành hiện trường gây án. . . .
"Ngươi nói gì?"
"Không, không có gì, nàng tên là Hàn Hiểu Hiểu, nếu như ngươi gặp nàng nhớ kỹ là tuyệt đối đừng gọi nàng 'cọp cái'." Lý Uyên cười khổ một tiếng.
"À." Hạ Hân Di khẽ gật đầu. "Ta sẽ nghe theo lời ngươi."
Hai người đến trước cửa phòng 302 ở lầu ba. Gõ cửa xong, người đàn ông bên trong mặt mũi tràn đầy tức giận, vừa định há miệng nói tục, nhưng khi nhìn thấy Hạ Hân Di bên ngoài đang mở to đôi mắt, vẻ mặt vô tội, lại vô cùng xinh đẹp thì ngay lập tức những lời thô tục suýt bật ra trong miệng đã bị nuốt xuống.
"Không có gì không có gì, không phải là trễ có một chút xíu sao, chuyện nhỏ chuyện nhỏ, kỳ thực tôi vừa mới ăn xong bữa ăn, tuyệt đối không đói, chậm một tiếng nữa cũng không sao, thật là vất vả cho các người, ha ha ha." Lý Uyên chữ 'xin lỗi' còn chưa nói ra miệng.
Người đàn ông mặc áo hai dây quần đùi đã vung tay lên. Vừa xoa xoa bụng đang kêu ùng ục vừa ra vẻ phần ăn này đến quá sớm. Anh còn chưa thấy đói thì đồ ăn đã được đưa đến rồi. . . .
Sau đó còn bấm luôn một đánh giá năm sao, biểu thị hôm nay đồ ăn này thực sự quá tuyệt vời. Anh ta cứ lưu luyến nhìn theo bóng dáng Hạ Hân Di xuống lầu.
"Cửa hàng, về sau đồ ăn của nhà ngươi ta ngày nào cũng đặt trước!"
Cửa hàng: ? ? ? Đã hiểu, hóa ra anh thích ăn 'bột mì' à, lần sau làm xong để thêm một tiếng nữa cho anh nhận hàng nha, cảm ơn anh đã ủng hộ."
"Thấy không, có ta đi cùng có chỗ tốt đó, nếu không có ta thì ngươi đã bị mắng một trận rồi." Trên đường về, Hạ Hân Di kéo tay Lý Uyên cười như đứa trẻ chín mươi cân.
"Đúng đúng đúng, vừa rồi cái bộ dáng đáng thương vô tội của ngươi, có thể miểu sát 99% đàn ông, còn 1% còn lại là gay. . . ."
Lại kéo theo Hạ Hân Di đi tiếp, đỉnh đầu bọn họ là một đám ánh mắt 'muốn giết người', hai người giao tiếp mấy đơn nữa. Ngồi ở phía sau Hạ Hân Di không ngừng tính toán xem làm sao đối phó 'cọp cái' phía sau Lý Uyên đây. . . .
"Đói bụng không? Đi ăn cơm?" Lý Uyên giao xong đơn hàng trong giờ cao điểm, liếc nhìn thời gian cũng đã gần hai giờ chiều.
Hai người tìm một nhà hàng coi như không tệ. Dù sao có một phần tiền không thể đổi thành điểm công đức. Tiêu cũng không đau lòng. . . .
Chỉ là hai người vừa mới ngồi vào vị trí gần cửa sổ, đang chuẩn bị gọi món. Một ánh mắt kinh ngạc vô cùng, từ khi hai người bước vào cửa đến giờ vẫn cứ dán chặt vào bọn họ mà nhìn.
PS: Thu thập tên các bạn gái cũ. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận