Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 29: Bạn gái cũ muốn gặp, các nàng làm sao tốt giống khuê mật

Chương 29: Bạn gái cũ muốn gặp, các nàng tốt giống như khuê mật.
Hàn Hiểu Hiểu mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi màu hồng gồm áo và quần đùi, vừa thấy cửa mở liền muốn quay người lại. Nhưng ánh mắt nàng khẽ run khi nhìn thấy Trần Mặc Mặc bên cạnh Lý Uyên. Trong khoảnh khắc này, cả hai người đều cứng đờ tại chỗ. Không khí phảng phất như có vô số đao quang kiếm ảnh lướt qua. Chỉ bằng một ánh mắt, hai người liền lập tức khóa chặt thân phận đối địch.
"Hàn Hiểu Hiểu, Trần Mặc Mặc." Lý Uyên đứng giữa, lần lượt chỉ vào hai người coi như giới thiệu.
"Chào ngươi, Trần Mặc Mặc. Ta đã xem cô trên TV, bản thân cô còn dễ nhìn hơn cả trên TV." Hàn Hiểu Hiểu mỉm cười, đưa ra bàn tay trắng nõn thon dài về phía Trần Mặc Mặc.
"Chào chị, Hiểu Hiểu tỷ. Em là bạn tốt của Lý Uyên, đột nhiên đến thăm, có làm phiền hai người không?" Trần Mặc Mặc cũng nở một nụ cười mê người. Ánh mắt nàng nhanh chóng đảo một vòng quanh căn phòng.
"Hay là vào trong rồi nói?" Lý Uyên kẹp giữa hai người hỏi ý, liếc nhìn Hàn Hiểu Hiểu.
"Đây cũng là nhà của ngươi mà, hỏi ta làm gì?" Hàn Hiểu Hiểu liếc Lý Uyên một cái, rồi nhiệt tình kéo tay Trần Mặc Mặc vào phòng.
Bất quá, câu nói mang theo chút tâm tư nhỏ này của Hàn Hiểu Hiểu trong nháy mắt khiến toàn thân Trần Mặc Mặc cứng đờ không thể phát hiện.
Lý Uyên nhìn hai người chưa đến nửa phút đã giống như tỷ muội thân thiết nói chuyện trên ghế salon, lại cảm thấy trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng. Hiển nhiên cả hai đều xem đối phương là đối thủ.
"Nào, uống chút nước giải nhiệt đi, ta đi mua đồ ăn về nấu cơm." Lý Uyên rót hai chén trà lạnh đưa cho hai người.
"Mặc Mặc ở lại ăn cơm rồi về nha." Hàn Hiểu Hiểu kéo tay Trần Mặc Mặc. Vốn định khách sáo một chút, không ngờ Trần Mặc Mặc trực tiếp gật đầu đồng ý.
"Vậy làm phiền rồi." Trần Mặc Mặc cười tươi như hoa.
Hàn Hiểu Hiểu vén một lọn tóc đen nhánh, hướng Lý Uyên nở nụ cười ngọt ngào chết người: "Tiền lẻ của em ở trong ngăn kéo thứ hai trong tủ phòng ngủ."
Lý Uyên gật đầu rồi đi vào phòng ngủ của Hàn Hiểu Hiểu. Bên trong phòng vô cùng sạch sẽ, gọn gàng. Hầu hết mọi thứ đều mang màu hồng nhạt của thiếu nữ. Vừa mới bước vào đã có một mùi thơm đặc biệt của phụ nữ xộc vào mũi. Nhìn thấy mấy cái tủ đựng đồ với nhiều kích cỡ trong phòng ngủ, Lý Uyên vô ý thức hỏi một câu: "Tiền ở ngăn kéo nào?"
Câu hỏi này khiến nụ cười rạng rỡ trên mặt Hàn Hiểu Hiểu trong nháy mắt khựng lại nửa giây. Mà đôi lông mày xinh đẹp của Trần Mặc Mặc nhướn lên ngay lập tức, liếc nhìn Hàn Hiểu Hiểu đầy ẩn ý. Quả nhiên, các nàng không ở chung một chỗ!
"Tủ nhỏ màu hồng ở đầu giường, để cùng với còng tay đó." Hàn Hiểu Hiểu mang theo sát ý nói, khiến lưng Lý Uyên lạnh toát. Hắn vốn còn định hỏi Trần Mặc Mặc thích ăn món gì, nhưng cầm tiền xong liền lập tức rời khỏi nơi thị phi này.
Xuống lầu, hắn chậm rãi đi về phía chợ đồ ăn. Sau khi mua xong đồ ăn và trên đường quay về, hắn bất ngờ nhận được điện thoại của Hồ Linh Ngọc.
"Lý lão sư, ngài có muốn cân nhắc mở tài khoản mạng xã hội không? Cư dân mạng rất nhiệt tình, tổ chương trình đã nhận được hơn nghìn tin nhắn tương tự."
Nhưng Lý Uyên không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt. Đùa gì chứ, mấy tâm tư nhỏ nhặt này của bọn họ làm sao có thể qua mắt được pháp nhãn của mình? Rất nhiều nghệ sĩ đều là từ các tài khoản xã giao nổi lên, rồi từng bước ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ. Hắn không muốn làm cái gì nghệ sĩ ký hợp đồng cả. Vừa không có tự do, mà người hâm mộ và tổ chương trình trong cái thế giới này đối với nghệ sĩ quá độc ác. Hắn chỉ muốn vừa nằm thẳng vừa kiếm tiền.
"Lý lão sư, cư dân mạng nói chỉ cần ngài đăng ký tài khoản, mở livestream, họ sẽ liều mạng nạp tiền tặng quà cho ngài." Giọng nói dụ dỗ đầy mùi tiền của Hồ Linh Ngọc qua điện thoại truyền đến tai Lý Uyên. Vừa nghe đến tiền, Lý Uyên lập tức tỉnh táo: "À thì, có tiền hay không ngược lại không quan trọng, chủ yếu là ta thích ghi lại cuộc sống tốt đẹp thôi."
"Vậy ngài đồng ý sao?"
"Ừ, đợi ta về rồi đăng ký nhé."
"Được, vậy sau khi đăng ký xong ngài gửi tài khoản cho tôi, tôi sẽ giúp ngài xin dấu ✓ xanh xác nhận." Hồ Linh Ngọc phấn khích hô lên một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại. Lý Uyên chạy đến bên ngoài phòng khách. Từ bên ngoài phòng có thể nghe thấy tiếng cười duyên thỉnh thoảng vang lên bên trong. Chỉ có Lý Uyên mới biết được phía sau những tiếng cười nói ấy là những cuộc đấu đá ngầm giữa hai người phụ nữ. Sau khi Lý Uyên vào nhà, cả hai trong nháy mắt im bặt, ánh mắt đồng loạt hướng về phía hắn.
"Mọi người cứ tiếp tục đi, ta chỉ đi ngang qua." Lý Uyên nhanh như chớp chạy vào bếp.
"Em đi giúp anh ấy nhé, em nhớ anh ấy trước kia vụng về lắm, đến nấu mì cũng không xong." Trần Mặc Mặc nói xong định đứng dậy, nhưng bị Hàn Hiểu Hiểu tay nhanh mắt lẹ ấn xuống lại: "Cứ để anh ấy làm đi, em chắc chưa biết, bây giờ anh ấy không phải là Lý Uyên trước kia đâu, nấu cơm còn ngon hơn đầu bếp khách sạn đó."
"Vậy được ạ." Trần Mặc Mặc bất đắc dĩ nhìn Hàn Hiểu Hiểu.
"Trước đây em chưa bao giờ để anh ấy nấu cơm, anh ấy thích ăn gì thì em sẽ học làm món đó." Hàn Hiểu Hiểu sau khi nghe xong mặt hơi khựng lại, rồi mỉm cười: "Anh ấy bây giờ lại rất thích nấu cơm, mỗi ngày tan làm đều làm cho em ăn."
Trong bếp, Lý Uyên nghe rõ mồn một những cuộc đấu đá qua lại giữa hai người, đành phải cảm thán một tiếng, người tốt có báo đáp! May mắn ban đầu mình không có chân đạp nhiều thuyền... Bằng không thì đao trong tay hắn chắc đã thành hung khí rồi, phòng bếp có khi biến thành hiện trường phân xác mất.
Đợi đến khi Lý Uyên nhanh chóng làm xong bữa cơm, ba người cùng lên bàn ăn. Lúc Lý Uyên vừa quay đầu lấy đôi đũa, quay lại thì thấy đồ ăn trong bát cơm của mình đã phủ kín cơm trắng rồi. Còn Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc thì như tranh giành một thứ gì đó, không ngừng gắp thức ăn cho hắn.
"Anh ấy phải ăn chút thịt để bổ sung dinh dưỡng."
"Em nhớ anh ấy thích ăn khoai tây nhất."
"Không phải, anh ấy rõ ràng thích ăn rau hẹ nhất."
Hai người ngươi gắp một đũa, nàng gắp một đũa, thay phiên gắp thức ăn cho Lý Uyên, đến khi cả bát cơm muốn đổ xuống thì thôi. Lý Uyên cầm đũa nhìn đống thức ăn chất như núi, cảm thấy không biết nên bắt đầu từ đâu. Cảnh tượng ma huyễn này vốn tưởng chỉ xuất hiện trên TV, ai ngờ nghệ thuật lại bắt nguồn từ cuộc sống. Lúc này, Lý Uyên cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Sau khi ăn xong. Trần Mặc Mặc và Hàn Hiểu Hiểu hai "tỷ muội" quyến luyến chia tay. Lý Uyên đưa Trần Mặc Mặc xuống lầu. Trên đường đi, Trần Mặc Mặc bước rất chậm, mặt không biểu cảm. Lý Uyên đi theo sau. Vừa đến chân cầu thang thì Trần Mặc Mặc đột nhiên quay người nhìn chằm chằm vào Lý Uyên. Ngay lúc Lý Uyên cảm thấy run rẩy thì Trần Mặc Mặc chậm rãi mở miệng:
"Ngươi thiếu tiền như vậy, hay là đến công ty của chúng ta làm việc đi? Cứ ăn nhờ ở đậu cũng không hay, công ty của chúng ta quản lý rất lỏng, không có quy định giờ giấc làm việc, chỉ cần có việc công ty sắp xếp đi tham gia một chút là được."
Nhưng Lý Uyên vừa định trả lời thì từ trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng của Hàn Hiểu Hiểu: "Lý Uyên, thuốc sắc xong rồi."
Lý Uyên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ở cửa sổ trên lầu, Hàn Hiểu Hiểu đang ló đầu xuống nhìn.
"Vậy em đi trước, điện thoại liên lạc nhé." Trần Mặc Mặc cũng ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt hai người chạm nhau trong một giây rồi nhanh chóng tách ra.
Nhìn Trần Mặc Mặc đi xa. Lý Uyên thở phào một hơi.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Lý Uyên vừa mang thuốc sắc từ bếp ra quay người lại thì thấy Hàn Hiểu Hiểu đang ôm con gấu bông đứng sau lưng.
"Ngươi đã đáp ứng ta, trong ba tháng này ngươi là của ta, ngươi không được chuyển đi." Hôm nay, giọng điệu của Hàn Hiểu Hiểu đặc biệt ôn nhu. Lý Uyên nhìn bộ dáng có chút ủy khuất của nàng thì đột nhiên không nhịn được đưa tay xoa đầu nàng. Ngay sau đó, độ thiện cảm mà Hàn Hiểu Hiểu không hề có biến đổi trong một thời gian dài bỗng nhiên tăng lên một ô, nhảy thẳng đến 95 điểm! Ngọa Tào? Đây chính là chiêu xoa đầu tất sát trong truyền thuyết?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận