Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 590: Nàng điện thoại giống Mèo máy túi

Chương 590: Điện thoại của nàng giống như túi thần kỳ của Doraemon
Chuyện này không thể dùng từ "đầy trời phú quý" để hình dung nữa. E là đến tối, người thần bí kia sẽ trực tiếp lên top tìm kiếm nóng.
"Ô? Đổng lão sư hứng thú như vậy sao, với địa vị của Đổng lão sư trong giới hiện tại, mà vẫn chưa tìm được người thần bí kia à?" Người dẫn chương trình cũng kinh ngạc. Trước đây chỉ biết Đổng Tâm Ảnh có hứng thú, nhưng không ngờ lại hứng thú đến mức đó. Hơn nữa, với nhân mạch và vị trí độc nhất vô nhị của nàng, trong giới muốn hợp tác với ai chẳng phải là một câu nói sao?
"Nghe nói không phải người trong giới." Đổng Tâm Ảnh lắc đầu.
Lời này của nàng khiến những người xung quanh bàn tán xôn xao hơn, ở dưới đài Lý Uyên nghe xong, lập tức mắt sáng lên, cũng có hứng thú. Nếu có thể lôi kéo được Đổng Tâm Ảnh và nguồn tài nguyên đỉnh cấp... thì con đường trở thành thiên hậu của Trần Mặc Mặc hẳn có thể được rút ngắn đi rất nhiều! Hơn nữa, Đổng Tâm Ảnh này đâu phải bạn gái cũ của mình, căn bản chẳng cần phải sợ gì. Vừa nghĩ tới cảnh tiểu thiên sứ Trần Mặc Mặc chỉ cần đứng trên sân khấu không nói lời nào mà phía dưới đã hò hét điên cuồng vì nàng, tim Lý Uyên như bừng cháy. Hận không thể xông lên sân khấu ngay lập tức nói với Đổng Tâm Ảnh bài hát này là do ca ca viết, và ta viết chỉ để cho Trần Mặc Mặc hát. Nhưng làm như vậy rất có thể sẽ bị coi là fan cuồng biến thái mất…
"Ngươi có tài nguyên của Đổng Tâm Ảnh à?" Nghĩ đến đây, Lý Uyên vội lấy điện thoại di động ra, sau khi mở máy, không màng đến những tin nhắn khổng lồ, thấy mà giật mình suýt làm điện thoại chết máy. Anh trực tiếp tìm đến số liên lạc của Hạ Thanh Ninh, gửi một tin nhắn. Tin nhắn vừa gửi đi chưa được hai giây, điện thoại của Lý Uyên đã đổ chuông.
"Alo." Lý Uyên liếc Trương Duyệt Hân đang nhìn lên sân khấu, liền nghiêng người qua một bên nghe điện thoại.
"Cậu đang ở đâu?" Trong điện thoại, giọng Hạ Thanh Ninh run rẩy vì kích động nhưng vẫn cố gắng kìm nén.
"Tôi đang ở Bắc Kinh, mấy hôm nữa sẽ về, bên chỗ Đổng Tâm Ảnh, cậu có thể kết nối online không?" Lý Uyên nhỏ giọng đáp.
"Trước đây chưa từng hợp tác, tôi có thể tìm người liên hệ, cậu muốn Trần Mặc Mặc liên kết với nguồn tài nguyên của Đổng Tâm Ảnh để tuyên truyền, đúng không?" Hạ Thanh Ninh im lặng tận mười mấy giây, sau đó mới đáp lời, nghe như vừa khóc xong: "Đúng, cậu thật thông minh."
Lý Uyên gật đầu, không nhịn được châm chọc Hạ Thanh Ninh một câu. Sau đó phát hiện Kỷ Ôn Ngôn đã quay sang nhìn mình.
"Biết rồi, tôi sẽ tìm cách liên lạc với Đổng Tâm Ảnh."
"Hiện tại tôi không tiện nghe máy…" Nhận ra Trương Duyệt Hân cũng đang nhìn mình, Lý Uyên lập tức nói vào điện thoại.
"Ừm, nhưng là vì Trần Mặc Mặc cậu có thể nghĩ mọi biện pháp tạo thuận tiện, không phải tại cậu thông minh, mà là mỗi lần cậu chủ động tìm tôi đều không ngoại lệ là vì Trần Mặc Mặc." Hạ Thanh Ninh nói xong, liền cúp máy ngay lập tức…
Lý Uyên ngẩn người. Sau đó nhớ lại những lần mình tìm Hạ Thanh Ninh trước kia. Hình như... Hạ Thanh Ninh nói đúng. Lại nghĩ đến Hạ Hân Di, chút lương tâm còn sót lại lại bắt đầu lên tiếng cắn rứt... Nghiệt chướng a! Hắn thật sự không hề đặc biệt đối với Trần Mặc Mặc... mà là mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt ấy của nàng, lại không nhịn được đau lòng... Những bạn gái cũ khác dù sao cũng còn gia đình, còn sự nghiệp, có bạn bè, riêng Trần Mặc Mặc vì hắn mà gia đình không có, sự nghiệp không cần, bạn bè cũng bị chính hắn phía sau đâm sau lưng. Hiện tại, trong số những bạn gái cũ, ngoài Trầm Nguyệt Doanh, thì Trần Mặc Mặc - người lúc nào cũng tươi sáng rạng ngời trước mặt hắn - khiến người ta đau lòng nhất…
"Anh đang gọi điện thoại cho ai thế?" Trương Duyệt Hân nghiêng đầu thấy Lý Uyên cầm điện thoại, trong lòng nhất thời căng thẳng.
"Hân Hân, em quen biết Đổng Tâm Ảnh này không?" Lý Uyên không trả lời Trương Duyệt Hân, nhẹ vỗ lưng nàng rồi hỏi.
"Không thân lắm, em chỉ cùng nàng ngồi chung một bàn ăn cơm một lần, có nói vài câu thôi." Trương Duyệt Hân có chút ngơ ngác nhìn Lý Uyên trả lời.
"Nếu anh muốn làm quen với nàng…" Lý Uyên nhìn Trương Duyệt Hân, lời còn chưa nói hết, Kỷ Ôn Ngôn và Lâm Diệc Nhã đã "bá" một tiếng cùng lúc nhìn về phía Lý Uyên. Sắc mặt của Trương Duyệt Hân cũng lập tức hơi biến đổi. Ba ánh mắt như muốn giết người trực tiếp quét tới, dù da mặt anh đủ dày cũng không chịu nổi... May mà Lâm Diệc Nhã ở phía ngoài Trương Duyệt Hân, cách Lý Uyên một người. Bằng không với cái ánh mắt hiện tại của Lâm Diệc Nhã, ai không có vấn đề về đầu óc đều có thể đoán ra Lâm Diệc Nhã và Lý Uyên chắc chắn có chuyện gì mờ ám không thể nói ra…
"Anh quen biết nàng làm gì?" Trương Duyệt Hân mắt to nhìn Lý Uyên, ngữ khí rõ ràng mang theo ghen tuông. Cảm giác hôm nay giống như không nên đưa hắn tới...
"Không phải, không phải như các em nghĩ…" Lý Uyên bị ba người nhìn chằm chằm có chút không chịu nổi, nhất là Trương Duyệt Hân lại mang ánh mắt ghen tuông cùng một tia bi thương. Vừa rồi còn tự an ủi mình không phải cặn bã như vậy, giờ lại khiến Trương Nguyệt Hân đau lòng?
"Trần Mặc... bạn của anh viết mấy bài hát, muốn đưa cho nàng xem…" Lý Uyên vô ý thức muốn nói Trần Mặc Mặc, nhưng vừa nhìn thấy mặt Trương Duyệt Hân, lập tức lại nuốt trở vào. Trước kia chỉ biết mình không có kinh nghiệm yêu đương, bây giờ sau một phen giáo huấn xương máu, nhất định không được trước mặt bạn gái mà nhắc tới bạn gái cũ!
"Bạn của anh là người thần bí kia sao?" Trương Duyệt Hân nghe xong, đột nhiên nghĩ ra gì đó, có chút không thể tin nổi nhìn Lý Uyên.
"Ừm..." Lý Uyên nhìn vào mắt Trương Duyệt Hân, cảm thấy vẫn nên tạm thời không nói ra thì tốt hơn. Với người bình thường, cũng không quá có khả năng tin vào lời của Lý Uyên… Dù sao Đổng Tâm Ảnh cũng không tìm được người, sao lại trùng hợp như vậy mà Lý Uyên lại quen? Hơn nữa, nếu hai bên đều có ý định hợp tác, thì hẳn là đã có một đám người giành nhau tranh mối, sao lại cần phải bí mật liên lạc… Chuyện này căn bản là hoàn toàn không hợp lý. Nhưng chỉ cần là lời của Lý Uyên nói... Trương Duyệt Hân sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ. Dù sao, não yêu đương khi đối mặt với người yêu cũng không phải là người bình thường…
"Em có thể bảo người ta liên hệ được với nàng." Ánh mắt của Trương Duyệt Hân lập tức trở nên kiên định. Chỉ cần có thể giúp được anh, nàng sẽ toàn lực ứng phó, không chút do dự, không tiếc tính mạng, được ăn cả ngã về không... Đương nhiên, trừ việc giúp anh tìm bạn gái cũ…
Trương Duyệt Hân vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, rồi bấm một dãy số: “Alo, chú Triệu, bộ phim mới của Đổng Tâm Ảnh đến Bắc Kinh tuyên truyền, các chú đã có sắp xếp gì chưa?”
“À, vậy ngày mai ăn cơm cháu mang mấy người bạn qua có được không?”
“Xong rồi, tối mai chúng ta sẽ ăn cơm chung với Đổng Tâm Ảnh.”
Sau khi cúp máy, mắt Trương Duyệt Hân sáng rực lên, nhìn Lý Uyên, như một cô bé con đang đòi thưởng.
Lý Uyên đưa tay xoa xoa đầu Trương Duyệt Hân. Nhìn nàng cất điện thoại, anh cảm thấy điện thoại của nàng chẳng khác nào cái túi thần kỳ của Doraemon vậy, quá là tiện dụng... Nhân mạch của đại tiểu thư giới thượng lưu… quả thực không phải dạng vừa… Những chuyện mà người bình thường chạy gãy cả chân cũng không thể vào cửa nổi, nàng chỉ cần một cuộc điện thoại đã giải quyết xong. Đương nhiên, vạn nhất có một ngày tình yêu thay đổi chất… có cảm giác cái điện thoại này của nàng gọi cũng có thể khiến mình biến mất khỏi thế giới này mất…
Bạn cần đăng nhập để bình luận