Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 67: Hủy diệt a, tranh thủ thời gian, sống không nổi nữa

"Chương 67: Hủy diệt a, tranh thủ thời gian, s·ố·n·g không n·ổi nữa"
"Cái gì tân nương t·ử, cái gì cha mẹ chồng? Hiểu Hiểu ngươi nói bậy bạ gì đó nha, mau tới giúp ta a, ta trong nồi xào món ăn, không thể nhảy ra để thái rau." Trần Mặc Mặc nghi hoặc không hiểu lên tiếng từ phòng bếp.
"Ngươi mau tắt bếp đi ra, đừng nấu cơm nữa, nhà chúng ta Lý Uyên có tiền đồ rồi, còn mang cả tân nương t·ử về nhà kìa, ngươi còn không ra gặp mặt một lần đi." Hàn Hiểu Hiểu ý vị thâm trường liếc nhìn Lý Uyên và Hạ Hân Di.
Lý Uyên chỉ cảm thấy lưỡi d·a·o mổ lạnh lẽo đã kề vào cổ mình.
Trước mắt toàn là một bầu không khí mưa gió sắp đến.
Hắn muốn s·ố·n·g, cái tâm ý này từ trước đến giờ chưa bao giờ mãnh liệt như bây giờ. . . . .
Nghe Hàn Hiểu Hiểu đột nhiên trở nên lạnh lùng, Trần Mặc Mặc trong nháy mắt ý thức được có gì đó không ổn.
Cũng không màng đến việc nấu nướng dở dang.
Vội vàng tắt bếp, vội vã chạy ra ngoài.
Trong tay cả d·a·o bếp và cái nồi đều quên không đặt xuống.
"Xảy ra chuyện gì? Có phải Lý Uyên đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Hạ Hân Di khi nhìn thấy Trần Mặc Mặc từ phòng bếp chạy ra, tay vẫn còn cầm theo cái nồi và d·a·o bếp.
Vẻ mặt trong nháy mắt lại một lần nữa c·ứ·n·g đờ. . . .
Đấu chí vừa mới nhen nhóm lại bị dội một gáo nước lạnh.
Gương mặt tuyệt sắc của Trần Mặc Mặc, tương xứng với Hàn Hiểu Hiểu.
Còn có cái thân hình trước sau lồi lõm quyến rũ dù có mặc tạp dề cũng không giấu n·ổi.
Điều may mắn duy nhất là vòng một của nàng không lớn bằng cô mỹ nữ kia.
Nhưng một mỹ nữ cực phẩm thế này cũng chẳng hề thua kém bất kỳ minh tinh nào!
Ai có thể nói cho nàng biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? !
Vì sao ở đây lại có hai người phụ nữ đẹp tựa t·h·i·ê·n Tiên?
Đại mỹ nữ kiểu này bây giờ không có giá như thế sao?
Mấu chốt là cô gái đang cầm d·a·o bếp này còn có vẻ quen quen!
Tựa như là một minh tinh, đã thấy cô ấy trên TV. . .
Minh tinh mà lại mặc tạp dề chạy đến nhà người khác nấu cơm ư? ?
Còn có thể bất thường hơn nữa được không vậy? !
Nhìn d·a·o bếp sắc bén trong tay Trần Mặc Mặc.
Hạ Hân Di cầu cứu nhìn về phía Lý Uyên.
Sao lại là hang hổ thế này, đây là động Bàn Tơ à? !
Đột nhiên đối mặt với hai mỹ nữ cực phẩm Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc.
Không hề có sự chuẩn bị, nàng yếu ớt bất lực như một con gà con đáng thương.
"Kia, Mặc Mặc, hay là ngươi bỏ d·a·o xuống trước đã?" Lý Uyên xoa xoa trán đầy mồ hôi lạnh.
"Xảy ra chuyện gì? Nàng là ai? Có phải bạn của anh tới ăn chực không?" Trần Mặc Mặc đột nhiên nhìn thấy Hạ Hân Di xinh đẹp đến mức có thể so sánh với Hàn Hiểu Hiểu.
Biểu lộ hơi ngẩn người một chút rồi hỏi.
Sau đó lại vội vàng nghe lời cất d·a·o ra sau lưng.
"Bạn bè? Có phải em quên lúc em bước chân vào cánh cửa này như thế nào rồi không? Em và hắn chẳng phải cũng là bạn bè à?" Hàn Hiểu Hiểu cười lạnh một tiếng.
Trong giọng nói mang theo s·á·t ý nồng đậm khiến Trần Mặc Mặc đầu óc vốn không được minh mẫn bừng tỉnh ngay.
Nghe được đối phương và mình lúc đó có tình huống giống nhau.
Trần Mặc Mặc trong nháy mắt hiểu ý Hàn Hiểu Hiểu.
Ánh mắt vốn dĩ còn nhiệt tình lập tức trở nên thù địch nồng đậm.
D·a·o bếp sau lưng cũng chậm rãi đưa ra trước người.
Hàn Hiểu Hiểu nhìn thấy phản ứng của Trần Mặc Mặc thỏa mãn gật đầu.
Biết cần nhất trí đối ngoại, còn không tính quá ngốc.
Thật ra Hàn Hiểu Hiểu đối mặt với cô nàng xinh đẹp hơn người, đột nhiên xuất hiện mà căn bản không rõ nội tình này.
Trong lòng nàng cũng rất bất an.
Vẻ mặt lạnh lùng kia chỉ là vẻ ngụy trang trấn định của nàng.
Thực tế tâm lý vừa nhìn thấy Hạ Hân Di đã bắt đầu hoảng.
Đối phương dám c·ô·ng nhiên tìm tới cửa, liền đại biểu chắc chắn có chuẩn bị.
Chỉ dựa vào một mình nàng mà không có chuẩn bị gì, hiển nhiên là rất có thể chịu thiệt thòi.
Lúc này k·é·o Trần Mặc Mặc vào cùng, hai người trước mắt tạm thời phải nhất trí.
Hai chọi một, trong lòng liền có thêm dũng khí.
"Không định giới thiệu một chút sao? Tất cả đây là cô bạn gái cũ thứ mấy của anh vậy? Hay là dã nữ nhân gặp được ngẫu nhiên ở đâu đó?" Hàn Hiểu Hiểu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Uyên.
Trên mặt tràn đầy vẻ thù địch.
Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc đã tiến vào trạng thái chiến đấu.
Lý Uyên bây giờ đã không còn gì để diễn tả ngoài tê da đầu.
Cảm giác t·h·i·ê·n linh cái của mình lập tức muốn khó giữ được rồi!
Bất quá ánh mắt của hắn lập tức nhìn về phía Hạ Hân Di.
Quả nhiên, Hạ Hân Di nghe xong đối phương lại dám gọi mình là dã nữ nhân.
Cảm giác n·h·ụ·c nhã chưa từng có khiến cơn giận trong nàng bùng nổ ngay lập tức.
Ném trái cây trong tay xuống đất.
Lớn ngần này, trước nay không có ai dám nói như vậy với nàng.
Được nâng niu trong lòng bàn tay từ bé, nàng làm sao có thể chịu đựng được loại ủy khuất này?
Hổ cái thì sao, yêu nhện thì sao?
Mắt thấy Hạ Hân Di muốn bùng nổ đến nơi.
Lý Uyên vội vàng tiến lên hai bước, trực tiếp đứng chắn sau lưng cô.
"Em đã hứa với anh là không dễ nổi cáu mà." Lý Uyên căng thẳng nhìn Hạ Hân Di.
Lông mày nhíu lại thành hình chữ x·u·y·ê·n. . . . .
Hai tay đều đang r·u·n r·ẩ·y. . . .
Sợ vị tiểu thư nóng tính này của mình lên cơn là chẳng quan tâm đến cái gì nữa.
Năm đó hắn đã thấy rõ tính khí nóng nảy của Hạ Hân Di.
Nếu cô ấy mà làm thật thì đến cả chủ nhiệm lớp cũng phải nhượng bộ lui binh.
Hàn Hiểu Hiểu đây là cảnh sát hình sự cũng đâu chịu thua kém ai.
Hai người mà gộp lại thì không thể tưởng tượng nổi.
Lý Uyên chỉ cảm thấy lòng bàn chân lạnh toát, trán đẫm mồ hôi.
Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tình hình sắp tới sẽ như thế nào.
May mắn trước mặt Hạ Hân Di thấy Lý Uyên sợ hãi đến đổ mồ hôi đầm đìa.
Cơn giận trong nháy mắt nguôi ngoai bớt.
Hạ Hân Di lộ ra vẻ xót xa.
Đột nhiên đưa một bàn tay trắng nõn thon dài.
Nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán của hắn.
Ánh mắt từ tức giận muốn bùng nổ trong nháy mắt thu về, biến thành dáng vẻ ôn nhu như nước.
Trên đời này, cũng chỉ có Lý Uyên mới có ma lực đối với nàng như thế.
Ngay cả tỷ tỷ ruột của nàng cũng không có được.
Mà hành động của Hạ Hân Di rơi vào trong mắt Hàn Hiểu Hiểu.
Lại c·h·ói mắt khiến nàng trong nháy mắt nheo mắt lại.
Mặc dù có ngu ngốc thế nào cũng đoán ra quan hệ của hai người.
Nhưng mặc kệ có sự hiện diện của nàng và Trần Mặc Mặc ở đó.
Vậy mà trước mặt bọn họ làm ra động tác thân m·ậ·t với Lý Uyên.
Điều này không thể nghi ngờ chẳng khác nào đang trần trụi khiêu khích bọn họ!
Cơn giận trong lòng Hàn Hiểu Hiểu lại lần nữa dâng lên.
Trong ánh mắt, vẻ muốn đ·a·o người kia khiến Lý Uyên cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt.
Trần Mặc Mặc lúc này cũng bước lên một bước.
Cầm lấy d·a·o bếp sóng vai cùng Hàn Hiểu Hiểu.
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Ngầm hiểu đã tạm thời đạt được một mặt trận đồng minh vững chắc.
"Mặc Mặc, em đưa d·a·o bếp cho Hiểu Hiểu làm gì, cô ấy có biết nấu cơm đâu. . ." Lý Uyên có chút khó khăn quay người lại.
Liền thấy Trần Mặc Mặc đột nhiên đem d·a·o bếp trong tay đưa cho Hàn Hiểu Hiểu. . . . .
Còn mình thì nắm chặt lấy cái nồi.
Trần Mặc Mặc một người luôn ôn hòa dịu dàng, chưa bao giờ nổi nóng.
Giờ phút này lại dùng ánh mắt cực bất t·h·iện nhìn Hạ Hân Di.
Chỉ là ánh mắt chạm với ánh mắt Lý Uyên trong nháy mắt.
Khí thế của Trần Mặc Mặc lập tức liền yếu đi đôi chút.
"Chị Hiểu Hiểu, em, em không dám nhìn anh ấy như vậy."
"Vậy thì đừng nhìn Lý Uyên, cứ nhìn chằm chằm con dã nữ nhân có mùi trà xanh kia là được."
"A, có điều cô ta lại n·ú·p sau lưng Lý Uyên. . . .""
"Cọp cái! Cô dám gọi ta là dã nữ nhân thêm lần nữa hả?"
Bị khiêu khích liên tục, Hạ Hân Di cũng không nhịn được nữa tính nóng như lửa của mình.
Hai cô nàng này đúng là hai thùng t·h·u·ố·c n·ổ.
Lý Uyên lúc này đã s·ố·n·g không n·ổi nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận