Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 174: Hắn là so ta sinh mệnh còn trọng yếu hơn người, cho nên ta chọn rời đi hắn

Nước mắt theo dòng nước nóng, từ khóe mắt chảy dài khắp cơ thể Trầm Nguyệt Doanh.
Vào lúc nàng mệt mỏi nhất, bất lực nhất.
Nàng đã từng rất muốn được tựa vào lồng ngực người kia, nghe hắn gọi mình một tiếng "Doanh Doanh".
Như vậy tất cả mệt nhọc và vết thương trong một ngày của nàng, vào khoảnh khắc ấy nhất định sẽ tan biến hết.
Nàng sẽ có vô vàn sinh lực và khát vọng, để đối diện với ngày hôm sau tràn đầy hy vọng.
Dù cho cuộc sống có đắng cay, nhưng trong lòng nàng có chút ngọt ngào như vậy cũng đủ rồi.
Nhưng tất cả những điều này đều chỉ có thể là ảo tưởng của một mình nàng thôi.
Nàng biết người kia đã không thể nào xuất hiện trong thế giới của nàng được nữa.
Nàng cũng không cho phép người kia xuất hiện trong thế giới của mình.
Bây giờ nàng chẳng có gì cả, bản thân đang chìm sâu trong vũng bùn, không thể kéo hắn vào vũng bùn để chịu tội cùng mình được.
Dựa vào những ảo tưởng mỗi ngày, nàng gắng gượng được hai năm.
Mà hai năm sau, nàng lại phải đối mặt với một tin dữ lớn hơn.
Với tư cách là trụ cột duy nhất trong nhà, cha của Trầm Nguyệt Doanh vẫn không chịu nổi đả kích và mệt nhọc, đột nhiên đổ bệnh nặng.
Ngày ông được đưa vào ICU, thế giới của Trầm Nguyệt Doanh lại sụp đổ thêm một lần.
Sau khi được mẹ hết lòng khuyên nhủ, nàng mới không bỏ học.
Từ ngày đó trở đi.
Mỗi ngày, ngoài việc học, Trầm Nguyệt Doanh còn phải làm 3 công việc làm thêm.
Hai giờ sáng, sau khi làm xong công việc làm thêm cuối cùng tại siêu thị, nàng trở về phòng trọ, tắm rửa một cách máy móc rồi ngã đầu xuống ngủ.
Nàng hoàn toàn không dám cho phép bản thân có một chút rảnh rỗi.
Bệnh viện gần như cách hai ngày lại tìm nàng để nộp tiền viện phí.
Cứ như vậy, nàng lại gượng được một năm.
Trong năm này, nàng rất ít khi nghĩ đến người kia.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng không còn cần một điểm tựa hư vô mờ mịt nữa.
Có lẽ nàng không còn cần phải dựa vào ai, bây giờ chính nàng là chỗ dựa của cả gia đình.
Và cuối cùng, vào ngày hôm nay sau một năm, nàng, người sắp tốt nghiệp, may mắn giành được cơ hội thực tập tại một công ty lớn.
Hơn nữa, đó còn là tập đoàn Hạ Thị, nơi có mức lương đãi ngộ tốt nhất cho sinh viên mới ra trường.
Chỉ cần có thể vào làm tại Hạ Thị, nàng sẽ có thể cho cha tiếp tục điều trị.
Vì điều đó, nàng có thể từ bỏ tất cả tôn nghiêm ngoại trừ thân thể.
Thân thể và trái tim của Trầm Nguyệt Doanh đã sớm chỉ có thể thuộc về một người kia.
Nếu như có một ngày, nàng bị dồn vào đường cùng đến mức phải bán đứng thứ quan trọng hơn cả mạng sống của mình để bảo toàn người nhà.
Thì cái chết, là lựa chọn duy nhất của nàng.
"Doanh Doanh, cô gái kia vừa nãy em có quen không?"
Sau khi Hạ Hân Di rời đi, Hoàng Tử Ngang quay đầu nhìn về phía Trầm Doanh Doanh.
Hắn cũng cảm thấy rõ ràng ánh mắt của Hạ Hân Di nhìn Trầm Nguyệt Doanh không được tự nhiên. . . . .
"Tôi không quen."
Trầm Nguyệt Doanh có chút mệt mỏi trả lời, rồi trở về chỗ làm việc trống không của mình ngồi xuống.
"Thật ra em có thể chuyển sang tổ khác, đợi tan làm hôm nay anh sẽ đi nói với tổ trưởng."
Trầm Nguyệt Doanh nhìn theo Hoàng Tử Ngang, trong lòng mệt mỏi không chịu nổi của nàng, đột nhiên có chút cắn rứt lương tâm. . . . .
Nhưng Hoàng Tử Ngang nghe xong lại càng thêm sốt ruột. . . . .
Vẻ mặt ngu ngốc như thể nhất định phải đâm đầu vào chỗ chết của hắn, khiến cho Trầm Nguyệt Doanh càng thêm buồn bã. . . . .
Trong đầu nàng lại hiện lên bóng dáng người đã sắp mờ nhạt đi. . . . .
Nếu như nàng có thể đứng vững ở Hạ Thị, nếu như hai người bọn họ có thể gặp lại nhau, mình sẽ không còn là gánh nặng của hắn nữa sao?
Nhưng ý nghĩ này vừa mới nảy lên.
Trầm Nguyệt Doanh trong nháy mắt nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của cha, lập tức tự giễu cười một tiếng trong lòng.
Cảm thấy bản thân mình thật là, cuộc sống mới vừa có chút khởi sắc đã bắt đầu kiêu căng.
Bây giờ nàng chỉ mới vừa gắng gượng thoát ra khỏi vũng bùn, chỉ có thể cố gắng vươn cổ ra để thở mà thôi.
Sao nàng có thể đi tai họa hắn?
Sao nàng có thể vì thỏa mãn sự ích kỷ ngày càng muốn gặp hắn.
Mà đem người mà nàng cho rằng còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, cũng kéo vào vũng bùn để chịu tội cùng mình?
Tình yêu như vậy, quá ích kỷ.
Nàng tình nguyện cả đời này cứ như vậy ở bên cạnh cha mẹ già đi rồi chết.
Không còn gặp lại hắn.
Cũng không muốn làm vướng bận hắn.
Dù sao ban đầu nàng Trầm Nguyệt Doanh đã quyết tuyệt rời bỏ hắn như vậy, chẳng phải là để về sau không liên lụy hắn sao?
Hắn xứng đáng có được những thứ tốt đẹp hơn, một cuộc sống tốt đẹp nhất, mà không phải chịu khổ cùng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận