Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 57: Giáo hoa chia tay mười năm, nàng đã chuẩn bị kỹ càng khi mẹ kế

"Chương 57: Giáo hoa chia tay mười năm, nàng đã chuẩn bị kỹ càng khi làm mẹ kế"
"Ha ha ha, bình thường ngươi toàn chui chuồng chó đi giao đồ ăn hả?" Hạ Hân Di cười, giữ tư thế ngửa ra sau, vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm Lý Uyên.
"Đây mới gọi là nhất định hoàn thành sứ mệnh, vĩnh viễn không trễ giờ, sao, chui chuồng chó ngươi sợ hả?" Lý Uyên lấy đồ ăn ra từ thùng giữ nhiệt.
Lúc này, điện thoại lại reo. Nhìn lướt qua màn hình hiển thị. Tay Lý Uyên run lên trong nháy mắt. Là Hàn Hiểu Hiểu gọi đến... Ta dựa vào, nàng sẽ không phải hôm nay đang xem phát trực tiếp đó chứ? Lý Uyên chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát. Không tự chủ liền nhớ lại cái đêm bị còng tay kia. Hạ Hân Di có sợ hay không thì hắn không biết, chứ hắn bây giờ là rất sợ…
Lý Uyên do dự nửa giây mới bắt máy. "Alo." Giọng Lý Uyên có chút run rẩy.
"Anh đang ở đâu? Em và Mặc Mặc hẹn chiều đi dạo phố, anh có muốn đến không?" Hàn Hiểu Hiểu mang theo giọng điệu có chút bá đạo vang lên trong điện thoại.
Bất quá, Lý Uyên nhẹ nhàng thở ra ngay tức khắc. Cả người đang căng thẳng lập tức mềm nhũn ra… May quá, may quá, xem ra con bé này chắc là quên có thể xem trực tiếp rồi.
"Cái đó... anh không đi được đâu, anh đang bận kiếm tiền nuôi thân đây." Lý Uyên nhìn Hạ Hân Di một cái, đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ.
"Vậy được rồi, anh nhớ về sớm một chút, hôm nay em và Mặc Mặc sẽ làm bữa lớn cho anh."
"Cô? Làm bữa lớn?" Lý Uyên chợt nhớ tới lần trước cô vào bếp, làm ra một cục đen thui không biết là cái thứ gì.
Hàn Hiểu Hiểu bên kia chắc cũng nghĩ đến tài nấu nướng hoàn toàn không có năng khiếu của mình, hơi đỏ mặt. "Em nhờ Mặc Mặc giúp không được sao?!"
Qua điện thoại, Lý Uyên cũng cảm nhận được vẻ hung dữ của Hàn Hiểu Hiểu. "Tóm lại, anh về sớm một chút." Nói xong, Hàn Hiểu Hiểu liền cúp máy.
Lý Uyên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đột nhiên có chút buồn bực. Chẳng phải Hàn Hiểu Hiểu và Trần Mặc Mặc hễ gặp mặt là lại chí chóe nhau sao? Sao tự dưng quan hệ lại hòa hợp thế? …
Vừa cúp điện thoại, Lý Uyên liền nhanh chóng tắt hình ảnh trực tiếp. Loại chuyện xấu hổ này, kéo dài được một giây cũng là tốt.
"Anh còn không mau đi, đồ ăn sắp quá giờ rồi kìa." Giọng Hạ Hân Di nhỏ dần vang lên bên cạnh. Giờ phút này, vẻ mặt cô đã trở nên rất mất tự nhiên. Đôi tay luống cuống không biết nên đặt ở đâu. Rõ ràng là cô đã mơ hồ nghe thấy đầu dây bên kia là con gái. Hơn nữa còn nghe thấy quan hệ giữa cô gái kia và Lý Uyên rất tốt. Cuộc điện thoại này của Hàn Hiểu Hiểu giống như một gáo nước lạnh dội từ trên đầu cô xuống tận chân. Cô mới bừng tỉnh. Lúc trước cô chỉ lo phát tiết cảm xúc của mình, lại quên hỏi trong mười năm này hắn có kết hôn chưa. Có lẽ... rất có khả năng chứ. Có lẽ con hắn cũng đã biết đánh xì dầu rồi? Vậy, con hắn chắc hẳn là đáng yêu lắm? Vừa nghĩ tới một đứa bé xinh xắn, đáng yêu như búp bê, gọi mình là dì... sắc mặt Hạ Hân Di lập tức trở nên trắng bệch. Đầu óc choáng váng, một cảm giác tội lỗi vô cùng dâng lên trong lòng. Cô cảm thấy mình như là kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của người khác, phá hoại gia đình của người ta.
Lý Uyên nhận thấy vẻ mặt không tốt của cô. Đoán cô lại khó chịu trong lòng vì cuộc điện thoại của Hàn Hiểu Hiểu. Ngập ngừng nửa giây, Lý Uyên tiến lên nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nhỏ không biết đặt đâu của cô. "Đừng ngẩn ra đó nữa, chui chuồng chó có gì mà sợ."
Trước đây hắn không có lựa chọn. Bây giờ, hắn chỉ muốn cho tất cả các nữ thần một mái ấm… Khụ, một đôi bàn tay ấm áp. Ít nhất là không để các cô phải khổ sở như vậy trước mặt mình...
Hạ Hân Di ngơ ngác để mặc mình bị Lý Uyên dắt vào chuồng chó. Nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn, tựa như nắm chặt cả thế giới. Khoảnh khắc này, cô chợt cảm thấy mình không còn sợ hãi. Cho dù phải làm tiểu tam bị người đời phỉ nhổ thì sao? Cô không hối hận. Hơn nữa, nhìn tình cảnh hiện tại của hắn, và cả cái giọng điệu hoảng sợ vừa rồi, chắc chắn cuộc hôn nhân của hắn không hạnh phúc. Nghĩ đến việc Lý Uyên có thể đã cưới phải một bà cô ghê gớm, cả ngày ngược đãi hắn, Hạ Hân Di lại đau lòng vô cùng. Cái tiểu tam này, cô quyết làm. Dù chính thất có đến cũng không thể ngăn cản! Nếu như người ta không biết trân trọng Lý Uyên, vậy thì đừng cản hắn chạy đến với người tốt hơn. Đợi khi Lý Uyên ly hôn, cô nhất định sẽ không để hắn dãi nắng dầm mưa đi giao đồ ăn nữa. Nhất định sẽ cho hắn tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời! Con của hắn, cô nhất định cũng sẽ đối xử như con ruột của mình! Niềm tin của Hạ Hân Di càng thêm kiên định.
"Lý Uyên."
"Ừ?"
"Con trai anh năm nay bao nhiêu tuổi? Đi học chưa?" Nghe nói trẻ con trước khi đi học thì khá dễ thân, nhưng đi học rồi là bắt đầu nổi loạn, mẹ kế không dễ làm đâu.
"Cái gì? Cái gì? Con trai tôi?!" Lý Uyên ngơ ngác mặt mày. Giọng Hạ Hân Di rất khẽ. Hai người một trước một sau chui ra tường rào. Lý Uyên chỉ nghe loáng thoáng ‘con trai’ ‘bao lớn’ … Quay đầu lại thấy vẻ mặt kiên nghị, nghiêm túc kia của Hạ Hân Di. Vẻ nghiêm túc đó là … Trong khoảnh khắc khiến hắn nghĩ tới một khả năng. Dù luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong khoảnh khắc này đầu óc hắn một trận sung huyết. Trong lòng giống như có vạn con ngựa phi nước đại. Không thể nào? Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô... Mười năm trước vụng trộm sinh cho mình một đứa con trai?! Sau đó giờ quay lại làm ta kinh ngạc? Mẹ nó, ta đã làm cha? ! Nhưng hắn nhớ rất rõ mỗi lần đều làm biện pháp mà… Đáng chết cái TT công xưởng kia, ta có thể khiếu nại không?! Chỉ là thương cho đứa con trai lưu lạc nhiều năm của ta!
"Chín... chín tuổi?" Lý Uyên cố kiềm chế sự kích động trong lòng. Đôi môi có chút run run trả lời.
"Chín tuổi?" Hạ Hân Di sững người. Chín tuổi, cộng thêm mười tháng mang thai, chẳng phải là mười năm trước sao? Thì ra, mười năm trước hắn đột ngột biến mất, lại là đi mang thai sinh con! Vậy thì, cái gì ngò rí cái gì cũng chỉ là cái cớ thôi.
"Lý Uyên, có phải hồi đó anh bắt cá hai tay không?"
Thấy Hạ Hân Di mặt mày ủy khuất như muốn khóc, Lý Uyên lập tức thề với trời, hắn thật sự chưa từng bắt cá hai tay! Chuyện này hắn thật không hề làm!
Nhìn vẻ mặt đầy chân thành của hắn, không giống như nói dối, Hạ Hân Di tạm thời tin. "Vậy, mẹ của con bé đâu?" Hạ Hân Di lo sợ hỏi. Nhỡ là người cô quen, thậm chí là bạn học thì sao?…
"Mẹ nó hả? Chẳng phải là cô sao?" Lý Uyên buột miệng đáp. Mặt Hạ Hân Di đỏ bừng lên trong giây lát. "Anh... anh, cho em chút thời gian, em, em còn chưa chuẩn bị kỹ…" Hạ Hân Di không ngờ hắn lại nói thẳng như vậy. Nhưng rồi, cô lại thở dài thườn thượt. Con đã chín tuổi rồi, đến mẹ ruột mà cũng không quản được, thì cái cô mẹ kế này quản sao nổi? Xem ra hôm nay về nhà phải đi mua một bộ sách hướng dẫn nuôi dạy con mới được. Haizz, đáng thương cô chờ đợi mười năm khổ sở, tưởng chừng đã có kết quả, ai ngờ đùng một cái đã thành mẹ kế, có thêm một cậu con trai chín tuổi. …
Trong mười mấy giây ngắn ngủi, Hạ Hân Di đã tưởng tượng ra cả chục viễn cảnh bị con riêng tức chết, lại còn bị người đời chửi là mẹ kế ác độc. Thôi thì, hi vọng Tiểu Lý Uyên ngoan ngoãn chút. Mà cả mười năm trời phòng không gối chiếc này nữa, nhất định phải đòi lại cả gốc lẫn lãi!
"Tôi hiểu mà, tôi sẽ cho mẹ con cô thời gian." Bên kia Lý Uyên cũng thành thật gật đầu. Đứa trẻ thiếu tình thương của cha suốt chín năm, giờ đột nhiên có thêm một người cha, đúng là cần thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Giờ phút này, cả hai đều thầm thề trong lòng, muốn làm tốt trách nhiệm của một người mẹ, người cha.
"Mau đi giao đồ ăn đi, sắp quá giờ rồi." Hạ Hân Di hít một hơi thật sâu, lại lần nữa điều chỉnh lại tâm trạng. Lý Uyên khẽ gật đầu. Hai người đều mang theo tâm tư riêng tay nắm tay nhau đi vào khu chung cư.
"Đúng rồi, con trai ta tên gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận