Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 171: Người trưởng thành thế giới không có "Dễ dàng" hai chữ, cơm chùa thật là thơm

"Ngươi đến nhận lời mời tài xế sao?" Lý Cường nhìn Lý Uyên, ánh mắt có chút ngỡ ngàng... Rồi hắn vươn tay, định lấy tiền trong túi ra đưa kín đáo cho Lý Uyên... Nhưng thấy vẻ mặt của Lý Uyên, cuối cùng chỉ có thể thở dài. Mặc dù hai người bọn họ đều là học sinh cá biệt, nhưng dù sao cũng từng học ở trường cấp 3 chuyên Ma Đô. Trước kỳ thi đại học mà cố gắng ôn tập một chút, thì việc thi đỗ vào trường đại học cũng không quá khó. Nghĩ đến những bạn học cùng khóa, không đi du học thì cũng thi công chức, vào biên chế, hoặc là làm việc trong công ty lớn. Còn Lý Uyên giờ lại sa cơ đến mức đi làm tài xế cho người ta... Có lẽ bọn họ, lần này chính là thấy Lý Uyên lận đận nhất rồi? Lý Cường nhìn người bạn tốt nhất ngày xưa của mình, trong lòng không khỏi có chút thổn thức. "Ừ, ta cũng là bị ép buộc thôi..." Lý Uyên có chút bất đắc dĩ nhún vai, giải thích. Vừa nghĩ đến bộ dạng bụng dạ khó lường hiện giờ của Hạ Thanh Ninh, Lý Uyên liền thấy đau đầu... Làm tài xế riêng cho cô ta, trời biết nha đầu kia sẽ giày vò mình thế nào. Lý Uyên nghĩ đi nghĩ lại, rít mạnh một hơi thuốc, chậm rãi phun ra một làn khói lớn. Tuy không nghiện, nhưng những lúc tâm phiền ý loạn, thuốc lá thực sự có thể tạm thời giải sầu. Lý Cường bên cạnh thấy hắn như vậy, liền cho rằng kinh tế của hắn đang gặp khó khăn lớn... "Giờ ngươi ở đâu? Vẫn ở cùng cha mẹ sao?" Lý Cường ngậm điếu thuốc vào miệng chậm rãi hít một hơi, mắt có chút vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. "Ta tạm thời ở nhờ... một chỗ... của bạn." Lý Uyên liếc nhìn Lý Cường, mỗi lần nhắc đến Hàn Hiểu Hiểu đều nói là bạn, trong lòng không khỏi thấy có chút chột dạ. Lý Cường im lặng hút thuốc, tựa hồ đã đoán ra được hoàn cảnh khó khăn của Lý Uyên, phải đi ở nhờ nhà người khác. Hai người hút thuốc, trầm mặc một hồi lâu. Lý Cường mới chậm rãi mở miệng. "Chỗ của ta vẫn còn một phòng nhỏ trống, không xa công ty lắm, nếu ngươi không ngại thì chuyển qua ở cùng, hai anh em mình tâm sự." Lý Cường nói xong, bóp tắt điếu thuốc ném vào thùng rác, rồi từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền trăm nhét vào tay Lý Uyên... Lý Uyên cười vỗ vai Lý Cường, lần nữa kiên quyết cự tuyệt. "Tuy ta không có tiền, nhưng giờ ta thật không thiếu tiền... " Sợ Lý Cường không tin, Lý Uyên nói rất nghiêm túc. Giờ ăn, ở, mặc, đi lại của hắn, tất cả đều do các bạn gái cũ bao hết. Hoàn toàn không cần chính hắn phải tiêu tiền. Thậm chí sáng nay Tiểu Hạ phú bà còn trực tiếp vung tay cho một chiếc xe Rambo SUV. Đúng là đồ ăn chùa đáng chết, khiến người ta không thể cự tuyệt! "Vậy được, nếu ngươi thiếu tiền thì nhất định phải nói với ta, có thể không giúp được ngươi nhiều, nhưng giúp ngươi lúc khẩn cấp vẫn được." Lý Cường thấy Lý Uyên sĩ diện, cũng không ép nữa. Anh lấy điện thoại ra vừa định thêm phương thức liên lạc của Lý Uyên. Thì điện thoại vang lên. Thấy trên màn hình ghi chú "lãnh đạo" hai chữ, sắc mặt của Lý Cường rõ ràng trong nháy mắt trở nên khó coi. Lý Cường rất miễn cưỡng đối với Lý Uyên nở một nụ cười gượng gạo, ngón tay chỉ vào điện thoại. Anh làm ra một động tác "tôi đi nghe điện thoại", rồi đi ra ngoài. Nhưng Lý Cường chưa đi được hai bước, đã sợ tiếp điện thoại chậm mất, vội vàng nhấn nút trả lời. Vừa kết nối, Lý Uyên dù cách vài bước cũng có thể nghe rõ từng đợt quát lớn từ đầu dây bên kia. Tiếng quát kéo dài ba năm giây, mặt Lý Cường càng thêm khó coi, liên tục gật đầu với điện thoại. Lý Uyên nhìn khuôn mặt hèn mọn của Lý Cường, nhất thời sững sờ. "Trước kia tại vì ta mà làm hỏng một dự án, khiến lãnh đạo mất đi thành tích, ta phải lập tức đi lên, ngươi ở lầu hai chờ ta, tan làm ta tới tìm ngươi." Cúp điện thoại, Lý Cường vẻ mặt lúng túng cười với Lý Uyên. "Thêm phương thức liên lạc đi." Lý Uyên thấy bộ dáng sốt ruột của anh mà quên cả thêm phương thức liên lạc, vội vàng giơ điện thoại trong tay lên gọi. Hai người nhanh chóng thêm xong Wechat, Lý Uyên nhìn Lý Cường vội vã rời đi, trong lòng không khỏi thổn thức.... Quả nhiên, thế giới của người trưởng thành không hề có hai chữ "dễ dàng"... Đương nhiên là ngoại trừ.... Trong khoảnh khắc này, trong đầu Lý Uyên lập tức hiện lên vô số khuôn mặt xinh đẹp, những ngón tay trắng nõn đang chuyển tiền cho mình qua Wechat... Lúc này, Lý Uyên chỉ cảm thấy cơm chùa sao mà thơm đến vậy... Sau khi Lý Cường đi, Lý Uyên một mình ở trong nhà vệ sinh, nhìn những người ra vào liếc nhìn mình với ánh mắt kỳ dị. Cứ chờ như vậy cũng không phải là cách... Đành phải cố gắng giả bộ trấn định đi ra ngoài. Cố gắng không để cho những người ở văn phòng của Trầm Nguyệt Doanh thấy, rồi vào khu nghỉ ngơi chờ Lưu Phán Phán gọi mình. Văn phòng đó thì hắn có chết cũng không dám vào lần nữa. Tuy nói mấy cô bạn gái cũ của hắn đều do hệ thống tuyển chọn kỹ càng, cũng không đến mức trước mặt mọi người mà lật mặt, hoặc là làm hại mình. Nhưng nếu như để mấy cô nàng trên lầu biết ở dưới còn có một cô nữa thì sẽ thế nào? Hắn không dám nghĩ tới. Còn có chuyện sau này quay về, làm sao giải thích với Hàn Hiểu Hiểu đây?! Lý Uyên nhìn đủ các loại đồ ăn vặt xung quanh, vừa nghĩ cách đối phó, vừa lấy một cây kem trong tủ lạnh ra ăn... Ăn được một lúc liền nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp đến không thật của Trầm Nguyệt Doanh lúc nãy. Tốt nghiệp đại học thì cũng tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi gì đó, tức là Trầm Nguyệt Doanh bây giờ nhiều nhất cũng chỉ 23 tuổi. Nếu là học bá hoặc là giống Hạ Hân Di nhảy lớp, vậy thì có lẽ còn trẻ hơn. Bản thân Lý Uyên thì đã rời khỏi Ma Đô từ hai năm trước rồi. Vậy lúc mình quen cô ấy thì cô ấy hẳn là mới 20 hoặc thậm chí còn nhỏ hơn... Cầm thú à, cầm thú! Cô ấy vẫn chỉ là sinh viên đại học thôi mà! Nếu như để Hạ Thanh Ninh và Tô Tiêu Du biết thì một cô sinh viên đơn thuần như vậy có phải là sẽ bị các nàng chơi chết không?! Tình huống tốt nhất hiện giờ là ngàn vạn lần không thể để Trầm Nguyệt Doanh biết mình! Với lại nam sinh bên cạnh cô ấy cao to đẹp trai như vậy, hai người quan hệ nhìn qua cũng không tầm thường. Cậu ta xem ra cũng rất xứng với Trầm Nguyệt Doanh đó chứ. Mình cũng không nên xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, đi phá đám cuộc sống của cô ấy. Một người bạn trai cũ đạt tiêu chuẩn nên giống như đã chết vậy, biến mất hoàn toàn... "Doanh Doanh, tớ nói cho cậu biết, lúc nãy tớ vào nhà vệ sinh nam như gặp phải một đôi biến thái..." Hoàng Tử Ngang từ nhà vệ sinh trở về, đang trò chuyện với Trầm Nguyệt Doanh bên cạnh, chợt nhớ đến Lý Uyên. Lúc nhìn thấy Lý Uyên lần đầu, anh liền cảm thấy một loại khó chịu khó nói. Trầm Nguyệt Doanh vừa nghe xong liền bật cười, sau đó liếc xéo anh một cái. "Không được nói xấu người khác sau lưng, nhất là chúng ta còn đang thực tập trong công ty, không rõ tình huống thật như thế nào..." Trầm Nguyệt Doanh lập tức nhỏ giọng nhắc nhở. "Trầm Nguyệt Doanh à?" Trong văn phòng, Lưu Phán Phán đã ghi chép xong thông tin của Lý Uyên, đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Trầm Nguyệt Doanh. "Dạ, thưa thầy Lưu." Trầm Nguyệt Doanh và Hoàng Tử Ngang lập tức đứng dậy, đi đến chỗ làm việc của Lưu Phán Phán. "Bây giờ em không có việc gì thì có thể giúp thầy đi đến khu nghỉ ngơi gọi một người tên Lý Uyên được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận