Có Nhiều Như Vậy Bạn Gái Cũ, Ta Thật Là Bị Ép Buộc

Chương 129: Hắn chẳng phải một mực dạng này, nói nhất kiên cường nói làm nhất sợ bức sự tình

Chương 129: Hắn không phải lúc nào cũng như vậy sao, nói thì kiên cường nhất, làm thì lại sợ hãi bực bội nhất Lý Uyên buông tay ra, trong nháy mắt Tần Mặc Diễm cảm thấy áp lực toàn thân nhẹ hẳn. Nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại có chút vắng vẻ khó hiểu.
...
Nhưng chỉ một giây sau, phát hiện con dao phẫu thuật mình yêu thích bị đoạt mất. Tần Mặc Diễm vừa mới thở phào nhẹ nhõm lập tức trừng mắt nhìn Lý Uyên:
"Ngươi trả dao cho ta!"
"Nếu ngươi xác định bây giờ còn muốn cắt lời ta, chỉ cần ngươi gật đầu, ta lập tức trả dao cho ngươi, tùy ngươi chém chết ta cũng được."
Lý Uyên nhìn vào mắt Tần Mặc Diễm, tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng dứt lời liền lập tức nắm con dao phẫu thuật bỏ ra sau lưng... Rõ ràng là không có ý định trả dao.
...
Tần Mặc Diễm thấy hành động nhỏ của hắn, nhướn mày, bất giác lại nghĩ đến chuyện hai người trước đây. Trước kia hắn cũng thích như vậy, nói những lời bá đạo nhất, làm những việc sợ sệt nhất...
"Ngươi trả cho ta trước." Tần Mặc Diễm hít sâu một hơi, dùng ngữ khí bình tĩnh hết mức có thể nói. Nhưng nàng biết hôm nay chắc chắn không có cách nào làm gì được Lý Uyên. Tục ngữ nói khí thế hăng hái rồi cũng sẽ suy yếu, ba lần sẽ hết, việc chém người cũng cần có khí thế tiến thẳng không lùi... Bây giờ khí thế ban đầu của mình đã sớm biến mất không thấy đâu. Có lẽ dù Lý Uyên cho nàng dao phẫu thuật, bây giờ nàng cũng không thể ra tay được nữa...
"Ngươi không gật đầu, vậy cứ tạm thời để ta giữ cái này đã." Lý Uyên vừa nói, đột nhiên thò tay vào túi áo gió của Tần Mặc Diễm. Từ bên trong lấy ra một cái vỏ dao bằng da được chế tác rất tinh xảo. Tần Mặc Diễm trơ mắt nhìn hắn giống như móc túi của mình vậy, thò tay vào túi nàng rồi lại lấy ra. Trong lòng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhưng bây giờ nàng tựa như con nhím bị nhổ hết gai, hoàn toàn không có khả năng phản kháng...
Lý Uyên nhanh chóng bỏ con dao phẫu thuật đặc chế vào vỏ dao, rồi trực tiếp nhét vào túi của mình... Cất kỹ con dao, Lý Uyên cuối cùng cũng thở phào một hơi thật sâu... Đối phó với cô nàng này, thật sự phải vừa cứng rắn vừa mềm mỏng mới được, nếu không thì mình sẽ tiêu đời ở đây mất!
"Có muốn vào ăn chút gì không?" Làm xong tất cả, Lý Uyên như một người không có việc gì, nhìn Tần Mặc Diễm... Không chỉ có Tần Mặc Diễm, mà cả Hàn Hiểu Hiểu, Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp phía sau cũng cạn lời vì sự mặt dày của hắn... Bất quá có thể tạm thời hóa giải được một trận nguy cơ tính mạng, mấy người cũng coi như thở phào nhẹ nhõm...
Chỉ là một giây sau.
Ba người lập tức liếc nhìn nhau. Nguy cơ của Lý Uyên dường như đã được hóa giải tạm thời. Nhưng nếu cứ theo xu hướng này, Tần Mặc Diễm rất có thể sớm muộn gì cũng bị Lý Uyên nắm chặt trong tay... Đến lúc đó, chẳng phải các nàng lại thêm một đối thủ cạnh tranh đáng gờm sao?!! Hơn nữa còn là một đối thủ không dễ chọc!
Trong lòng ba người lại dâng lên một cảm giác nguy cơ to lớn. Chỉ có Trần Mặc Mặc, người mà đầu óc dường như đặt hết lên người Lý Uyên, nhìn Lý Uyên với đôi mắt sáng ngời:
"Thật là lợi hại..."
Nghe thấy giọng Trần Mặc Mặc, Hàn Hiểu Hiểu lập tức càng thêm câm nín nhìn nàng một cái.
"Trần Mặc Mặc, đầu óc ngươi bị trúng độc sâu quá rồi! Như ngươi vậy, bị bọn buôn người lừa đến châu Phi bán, có khi còn sùng bái người ta!"
"Kẻ buôn người mà nói thế thì không phải lừa nha, là do ta chủ động đi mà...."
"Thôi được rồi, ta không nói chuyện được với cái đồ yêu đương não này..." Hàn Hiểu Hiểu trực tiếp liếc mắt.
"Ta nhớ ra hôm nay nhà chúng ta không có làm điểm tâm, ngươi muốn ăn gì, ta xuống lầu mua cho." Hàn Hiểu Hiểu chuyển ánh mắt về phía Lý Uyên và Tần Mặc Diễm.
"Tần Mặc Diễm, cô muốn ăn gì, ta tiện thể mua cho cô một phần mang lên luôn."
Lý Uyên và Tần Mặc Diễm lập tức nhìn về phía Hàn Hiểu Hiểu. Lý Uyên cười khổ với nàng, ý tứ trong lời này của ngươi chẳng phải quá rõ ràng là không muốn cho Tần Mặc Diễm vào nhà sao.... Hộp cơm giữ ấm của Trần Mặc Mặc, Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp vẫn còn đang để bên trên kia mà!
"Không cần." Trên mặt Tần Mặc Diễm không nhìn ra chút biểu cảm nào. Nói xong, nàng trừng mắt liếc Lý Uyên. Mất đi khí thế lúc trước, biết mình ở lại cũng dư thừa, nàng liền không thèm để ý tới ai, trực tiếp quay người đi về phía sát vách.
Lý Uyên thấy thế chỉ có thể cười khổ, vốn là một thời điểm vô cùng tốt để hòa hoãn quan hệ hai người. ... Nhưng hắn suýt chút nữa đã quên mất, phía sau còn năm người tiền nhiệm đang dán mắt nhìn chằm chằm... Lúc này hắn cứ khăng khăng muốn giữ người lại, chỉ khiến mọi người thêm xấu hổ mà thôi. Không đúng, không bùng nổ thành chiến tranh đã là ơn trời rồi....
"Ta đói rồi." Hàn Hiểu Hiểu nói rồi liền trực tiếp tiến lên kéo lấy Lý Uyên đang nhìn bóng lưng Tần Mặc Diễm, muốn kéo hắn thẳng vào trong phòng. Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp cũng vội vàng tiến lên, chặn tầm mắt giữa Lý Uyên và Tần Mặc Diễm. Lý Uyên nhìn dáng vẻ ba người, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hạ Hân Di vốn đang bực bội trong phòng, đang ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Nghe thấy Tần Mặc Diễm đã đi, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra. Khi nhìn thấy Lý Uyên vào nhà, đang đi về phía chỗ mình, Hạ Hân Di lập tức dịch bát canh đầy ắp mình đã đựng sẵn sang một bên.
Lý Uyên thấy thế tiến lên xoa đầu Hạ Hân Di, ân cần ngồi xuống cạnh nàng. Cầm bát canh thơm lừng lên trực tiếp ừng ực uống mấy ngụm lớn. Hạ Hân Di trong lòng vui vẻ, nhưng vốn dĩ còn đang tức giận nên cố gắng giữ vẻ mặt không mấy vui vẻ... Cố tình dịch ghế ra xa. Thấy nàng hờn dỗi, Lý Uyên lập tức cũng đi theo dịch ghế sang, dính sát vào nàng. Hạ Hân Di chẳng thèm nhìn Lý Uyên, tiếp tục dịch sang một bên. Lý Uyên liền tiếp tục dán theo... Thấy Hàn Hiểu Hiểu và những người vừa từ nhà bếp mang bát đũa ra lại một lần nữa cạn lời...
"Hai người cứ chuyển như vậy rồi vào phòng khách luôn đi." Hàn Hiểu Hiểu vừa bày đồ ăn sáng Trần Mặc Mặc, Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp mang tới ra bàn, vừa liếc mắt về phía Lý Uyên và Hạ Hân Di.
"Đồ bạch nhãn lang, nếu cô không cần hắn nữa, thì nhường chỗ lại cho Mặc Mặc đi." Hàn Hiểu Hiểu bày đồ ăn sáng Trần Mặc Mặc mang đến trước mặt Lý Uyên, mắt nhìn về phía Hạ Hân Di. Hạ Hân Di vừa nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác, người cũng không còn nhúc nhích... Thấy Hạ Hân Di trong nháy mắt thay đổi sắc mặt muốn khai chiến với Hàn Hiểu Hiểu, Lý Uyên nhanh tay lẹ mắt, trước khi nàng kịp nói ra lời liền cầm một cái bánh bao kim sa đưa đến miệng Hạ Hân Di, chặn họng nàng lại. Hạ Hân Di lại trừng mắt nhìn Lý Uyên.
"Chuyện Mặc Mặc đến công ty của chúng ta, tối qua chị đã đồng ý rồi, hôm nay Mặc Mặc sẽ cùng em đến công ty, bàn về chi tiết cùng bồi thường." Hạ Hân Di vừa nói vừa liếc nhìn Trần Mặc Mặc. Trần Mặc Mặc mỉm cười dịu dàng với nàng. Lý Uyên trong lòng vui vẻ:
"Ta cùng các người đi."
Liên quan đến hợp đồng của Trần Mặc Mặc, hắn còn có rất nhiều điều kiện kèm theo. Không có gì bất ngờ, Trần Mặc Mặc về sau sẽ là một siêu sao ca nhạc có sức phá đảo mọi kỷ lục. Đồng thời cũng là một cỗ máy kiếm tiền khổng lồ. Dù là công ty của Hạ Hân Di, nhưng người nắm quyền thực tế dù sao không phải là bản thân Hạ Hân Di. Hắn có thể đem tất cả những gì mình có cho Hạ Hân Di, Trần Mặc Mặc, Hàn Hiểu Hiểu, Trần Khinh Tuyết và Lưu Tử Diệp bọn nàng. Cùng một lòng chịu thiệt với các bạn gái cũ. Ngoại trừ các nàng thì ai cũng không được.
PS: Xin phiếu quà tặng miễn phí...
Bạn cần đăng nhập để bình luận